Thiên thủ là điểm mấu chốt của Quan Âm Thiên Thủ, mỗi một góc độ của tay, thế tay hoàn toàn không giống nhau, hình thái cũng khác nhau, nếu khắc không phù hợp, sẽ không biểu hiện ra được nét trang trọng và mỹ cảm của Quan Âm.
Mà Hồ Vạn Trù thật là am hiểu, thân thể Quan Âm Thiên Thủ đã điêu khắc xong, để lại cho Ngọc Châu không gian điêu khắc thật là nhỏ hẹp, một chỗ như thế nếu điêu khắc dồn lại thì cũng có thể ra một ngàn tay, nhưng làm như thế sợ không giống Quan Âm mà ngược lại giống con rết hơn.
Bất quá không gian nhỏ hẹp, không có khả năng khắc ra Quan Âm Thiên Thủ mỹ quan, lời nói này cũng chỉ có thể đem ra nói với người thạo nghề, nếu nói với Bạch phu nhân, sẽ chỉ làm cho bà ta nghĩ rằng tài nghệ của Ngọc Châu mình không tinh, điêu khắc không tốt mà mở miệng thoái thác. Ngọc Châu muốn gạc bỏ đi những suy nghĩ khác, cẩn thận quan sát tượng Phật, sau khi ứng phó vài câu với Hồ Vạn Trù, Ngọc Châu liền đi ra bên ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ sắp tới nên làm thế nào để điêu khắc ra được ngàn cánh tay.
Lúc này, ngoài điện truyền đến một trận bước chân và âm thanh nói chuyện, không bao lâu sau một đám người bước chân vào đại điện, ở giữa đúng là Quảng Tuấn Vương, bên cạnh là Bạch phu nhân và Ông Lão cùng những người liên quan khác.
Quảng Tuấn vừa bước vào liền trông thấy Ngọc Châu, thần sắc vui vẻ, bỏ mặc mọi người, bước nhanh đến trước mặt Ngọc Châu, giương giọng cười nói: “Lục ŧıểυ thư vẫn ổn chứ, nghe nói mấy ngày trước đây bị kinh hách, bổn vương trong lòng luôn lo lắng cho ŧıểυ thư, không có việc gì chứ?”
Nếu Quang Dương công chúa ở bên cạnh nghe được hoàng thúc nói như vậy, sợ là bị chọc giận đến phát cuồng, ngày hôm đó Ngọc Châu thế nhưng một cọng lông cũng không bị thương, mà ngược lại là chính mình, không chỉ bị thương đến lông tóc, mà còn gây ảnh hưởng đến thể diện lễ nghi của công chúa hoàng gia, đến nay lại bị Thánh thượng cấm túc đến ngày gả đi Nam Di. Cũng không thấy vị hoàng thúc này chạy đến an ủi một chút.
Ngọc Châu vội vàng phúc lễ, nói: “Cảm ơn Vương gia đã quan tâm, Ngọc Châu không có việc gì. Hôm nay Vương gia sao lại cũng đến nơi này?”
Khóe miệng Quảng Tuấn Vương lại thể hiện nét tươi cười, nói: “Trước đây ở Bắc địa, cũng có vài lần Bạch phu nhân có lòng mời bổn vương đến chùa Từ Am đề họa, chỉ là lúc ấy chiến sự nơi tiền tuyến đang trong giai đoạn chiến đấu, công vụ bận rộn, bổn vương mặc dù có tâm nhưng nhập không được tĩnh, tuy rằng có đến đây mấy lần, tiếc rằng cảnh ý không đẹp, nên không thể tiếp tục được nữa. Hiện tại chiến sự đã ổn, ŧıểυ vương tâm không vướng bận, có thể chấp bút, hôm nay thậm chí còn linh quang khai tiết, cho nên đến đây. Không nghĩ tới lại gặp Lục ŧıểυ thư ở chỗ này, mới biết linh quan vừa hiện đều không phải là ngẫu nhiên, xem ra trên con đường tài nghệ của hai chúng ta khá có duyên phận a!”
Bạch phu nhân đứng ở bên cạnh, trên mặt mang nét cười, nhưng trong lòng lại thầm nhủ lời nói của Quảng Tuấn Vương là không đúng, trước đây bà chính là năm lần bảy lượt để cho Bạch Thủy Lưu nhà mình đi mời Quảng Tuấn Vương đề họa, , nhưng đều bị Quảng Tuấn Vương cự tuyệt. Thẳng đến sau này Quảng Tuấn Vương biết được Ngọc Châu vì Bạch gia mà tham gia điêu khắc tượng Phật, mới lập tức thay đổi chủ ý, chủ động đến Bạch gia đề họa.
Có thể thấy được ý của Túy Ông Quảng Tuấn Vương không nằm ở rượu, điểm này ngay cả người ngu dại cũng đoán được vài phần, nghĩ vậy, bà lại nhìn thoáng qua Ngọc Châu, quả nhiên lớn lên là thiên kiều bách mị*, cho dù bà đã trông thấy qua bao nhiêu người, cũng không thấy nữ tử nào quá mỹ lệ như thế. Chỉ là nữ nhân xinh đẹp này, cũng không phải lương phụ an tĩnh ổn định gì, chỉ nhìn đơn giản về sức lực của Quảng Tuấn Vương, cũng biết được hậu trạch Nghiêu phủ sau này cũng tuyệt không an bình…
*Thiên kiều bách mị: Quyến rũ, hấp dẫn động lòng người
Nghĩ vậy, Bạch phu nhân ngược lại cảm thấy thoải mái, chỉ ở một bên cười mà không nói, lấy cớ muốn đi xem tượng Phật nên đi vào chùa trước một bước.
Trước đây Quảng Tuấn Vương đã đánh dấu một khoảng lớn trên tường, giờ chỉ đợi múa bút vẩy mực.
Sau một hồi hai người nói chuyện với nhau, Quảng Tuấn Vương tiếp nhận bút mực gã sai vặt đưa đến, bắt đầu vẽ tranh. Ngọc Châu vốn dĩ phải đi, nhưng sau khi xem hắn đặt bút, đột nhiên nàng dừng lại bước chân đứng ở bên cạnh, lẳng lặng quan sát.
Quảng Tuấn Vương không hổ là Vương gia thi họa nổi danh triều Ngụy, chỉ là vài nét bút tạm thời, một mảnh Phật quang liền hiện ra ở trên tường. Ngọc Châu cảm thấy phảng phất như chính mình đang đặt chân ở một nơi ấm áp không biết tên, ngửa đầu nhìn lên, một khoảng trống mênh mang, một vùng trời trong xanh, cúi đầu nhìn lại, hoa tươi xanh mát, bát ngát vô biên, bản thân đang ở trong đó, một cổ thân thể thanh thiên bất lão, cảm giác như tâm trang vạn sự tịch liêu như được sinh ra một cách tự nhiên.
Ngọc Châu trong lòng bừng tỉnh, bản thân muốn tạo hình Quan Âm Thiên Thủ đơn giản như thế, không chỉ tạo ra Quan Âm mỹ lệ trang trọng, càng phải thể hiện ra Phật lý Quan Âm, phải tinh thông nhận thức được lý lẽ, nhìn vào mới giác ngộ chân lý, mới lo sợ mà nghĩ về kiếp sau, đây mới chính là Quan Âm Thiên Thủ hoàn mỹ.
Bức bích họa này của Quảng Tuấn Vương khá to, sử dụng sức quá nhiều, lấy tài nghệ của Quảng Tuấn Vương cũng cần mười ngày mới có thể họa xong, hôm nay đến đây mới chỉ là khai bút, tùy tiện họa vài nét bút liền có thể, sau khi họa xong Phật quang Quảng Tuấn Vương liền thu bút.
Ngọc Châu sau khi đợi Quảng Tuấn Vương thu thập thỏa đáng, hỏi: “Vương gia thế nhưng còn có sách Quan Âm, Ngọc Châu muốn mượn xemcđể tham khảo một chút.”
Quảng Tuấn Vương hai mắt sáng ngời, cười nói: “Trong phủ ta có rất nhiều bức họa Quan Âm Thiên Thủ, kiện ngọc, đều xuất sứ từ các danh thợ đến từ triều đại Tông sư, nàng có thể đến phủ ta tỉ mỉ xem xét, ngày mai ta liền phái người đến phủ Thái úy đón nàng.”
Ngọc Châu hơi do dự, nghĩ trước đây Quảng Tuấn Vương đối với mình đủ loại “ngưỡng mộ”, liền phảng phất cảm giác được Thái úy đang đứng ở phía sau mình, tản ra hơi khí lạnh lẽo, trong mắt hàm chưa mũi tên mà nhìn Quảng Tuấn Vương, vì thế nói: “Bất quá Ngọc Châu chỉ là một thợ thủ công tầm thường, không dám đến Vương phủ quấy rầy, vẫn nên thỉnh Vương gia đem bức họa và kiện ngọc đến cho nô gia mượn tham khảo thì tốt hơn.”
Quảng Tuấn Vương nghe xong đầu tiên là ánh mắt hiện ra sự thất vọng, sau lại tựa hồ như nghĩ đến điều gì, sắc mặt tức khắc trở nên lãnh đạm, có chút tức giận nói: “Thi họa – Khắc ngọc đều là chi đa͙σ phong nhã, những cái này nàng và ta đều có chung hứng thú, tự nhiên sẽ giao lưu bàn luận thường xuyên, làm tăng thêm ý tưởng, cũng giống như ta và Ông Lão hay nhiều danh sĩ thi họa trong Kinh cũng đều như vậy. Đại Ngụy ta vốn thích văn nhã chi đa͙σ, dù đã gả làm vợ người nhưng cũng có thể nhập môn qua phủ đàm luận thơ họa, cùng những nhân vật tài tử nổi tiếng giao lưu. Bản thân Thái úy không thông những văn nhã này thì cũng thôi đi, nhưng sao lại không cho phép nàng cùng ta và những nhân vật nổi tiếng khác gặp nhau, đây chẳng phải là một đố* phu khiếm nhã sao? Đây còn là đa͙σ lý gì cơ chứ?”
*Đố: Ghen tuông
Trong lòng Ngọc Châu biết vị Quảng Tuấn Vương này nhất thời lại không kiềm chế được mà tái phát sự si mê ngu ngốc, thật sự không nên cùng hắn say sưa nói chuyện như đi vào cõi tiên như vậy, liền nói: “Là Vương gia quá lời, Thái úy đại nhân chưa bao giờ giam cầm tự do của nô gia, chỉ là nô gia đến từ ŧıểυ hương, không thể so với những phu nhân thế gia trong Kinh thành, cũng không quen với những quy tắc giao tiếp thông thường trong Kinh thành, là một người dân ở ŧıểυ hương, chỉ biết trong người đã có hôn ước, tự nhiên sẽ có chút thận trọng trong lời nói đến việc làm… Mong rằng Vương gia xin chớ trách tội.”
Thấy Ngọc Châu nói đến đây, Quảng Tuấn Vương cũng tự nhiên không nói thêm, đẩy căm phẩn trong lòng đi xuống. chỉ thẫn thờ mà tiễn Ngọc Châu ra đến Am môn.
Đến khi Ngọc Châu trở lại cửa hàng ngọc phô, kim liêu của Tây Bắc lại đến một trận nữa.
Mấy ngày nay bởi vì sự việc của Quan Dương công chúa, Ngọc Châu vẫn luôn không có thời gian bận tâm đến cửa hàng. Lần bận rộn này, lại quên mất thời gian, đến khi đèn được bật lên nàng vẫn đang trong kết tính sổ sách với chưởng quỹ trong cửa hàng.
Ngọc Châu đối với việc kết tính tiền bạc, cũng không lành nghề như việc cầm dao khắc. Nhưng những việc này, vẫn phải tự tay mình làm, cho nên xem một hồi, liền muốn xoa mặt mày rồi lại tiếp tục.
Cũng không biết đến khi nào, đột nhiên có một chiếc bóng bao phủ trước mặt mình.
Ngọc Châu ngẩng đầu đưa mắt nhìn, lúc này vẻ mặt Nghiêu Mộ Dã lạnh lẽo mà nhìn chính mình: “Nàng cũng thật quá bản lĩnh, đây là đang bực bội không muốn trở về phủ?”
Ngọc Châu chậm rãi cuối đầu, bởi vì không thuần phục lắm, ngón tay chậm rãi đánh lên hạt châu trên bàn tính gỗ, trong không gian yên tĩnh của nơi làm việc phát ra tiếng vang lạch cạch lạch cạch, qua một hồi lâu sau, nàng mới nói: “Ngọc Châu không dám… Trong tiệm hơi nhiều việc mà thôi…”
Sau ngày hôm qua khắc khẩu kia, Nghiêu Thái úy lâm triều sớm, đi công sở xử lý chút công sự, đến khi hòa hoãn lại, tâm tình chậm rãi buông xuống.
Có những lúc, lời nói trong cơn giận dữ không được cân nhắc kỹ lưỡng. Khi Nghiêu Mộ Dã nhàn nhã phẩm trà nhìn về nơi xa, đang suy nghĩ như vậy, trong thấp thoáng cũng có cảm giác hai chân lơ lửng giữa trời. Cho nên, sau khi chấm dứt công sự, hắn cố ý gọi quan viên giám sát nội thị qua, đưa danh sách để tên đó thay hắn lựa chọn ra một bộ ngọc điêu khắc mười tám vị La Hán triều đại trước đây để chuẩn bị cho Ngọc Châu ngắm cảnh, La Hán được điêu khắc bằng ngọc còn có ngụ ý phục yêu hàng ma, trấn áp nhà cửa, tập trung tinh thần.
Nhưng khi trở về phủ vào lúc còn sớm, lại phân phó dưới bếp làm canh sườn đậu phộng củ sen mà phu nhân thích ăn, nhưng không nghĩ đến khi mặt trời đã bắt đầu lặn, vẫn không thấy xe ngựa của nàng trở về. Ban đầu Nghiêu Mộ Dã còn nhàn hạ đọc sách ở thư phòng, sau lại thật sự không nhịn được nữa, liền gọi người đến hỏi, mới biết được hôm nay Ngọc Châu đến chùa Từ Am, sau đó lại đến cửa hàng phô hạch toán. Đến bây giờ, trướng mục cũng chỉ mới thẩm tra đối chiếu được một nữa, không chút mảy may có ý trở về, xem ra làm không xong còn muốn ở đây qua đêm. Nếu là ngày thường, Nghiêu đại nhân chỉ biết phụ nhân này không biết yêu thương bản thân, nhưng hôm nay không cần suy nghĩ cũng biết là phụ nhân này đang cố ý tránh né mình. Lần tức giận này, thế nhưng lại không trở về phủ, thật sự là làm cho người khác càng thêm tức bực.
Nghiêu Mộ Dã lập tức sai người chuẩn bị ngựa, dọc theo đêm phố thanh lãnh, một đường chạy băng băng đến cửa hàng phô này, sau đó liền nhìn thấy nữ tử này trở trước mặt mình mà từ tốn, đánh từng hạt châu. Nàng rõ ràng là đang bắt chẹt mình nhất thời nói năng hồ đồ, liền muốn thể hiện sự giận dữ? Nhưng có ý định lại phát tác, rốt cuộc là có chút đuối lý, liền cho hầu bưng hộp đồ ăn đưa đến trước mặt Ngọc Châu.
Mở hộp đồ ăn ra, nắp hộp còn nóng hôi hổi, nɠɵạı trừ chén canh sườn đậu phộng củ sen nhỏ ra, còn có thịt nai ướp thái nhỏ, ngoài ra còn có cuốn hoa trộn với hạt dẻ ngọt điểm xuyến vài trái táo đỏ trưng chín, nhìn qua thật bắt mắt. Thêm vào đó, trong hộp thức ăn còn có vịt quay được cắt thành lát mỏng, nước sốt thơm ngon và hành tây được thái mỏng. Nghiêu Mộ Dã cảm thấy đói bụng, mang khí thế nhịn ăn là điều cấm kỵ lớn đối với việc bảo dưỡng thân thể, liền nói: “Mau ăn cơm thôi, ăn xong lại tính tiếp.”
Ngọc Châu chậm rãi đứng dậy, Giác nhi bên cạnh đang hầu hạ, dùng nước ấm ngâm những ngón tay có chút tê mỏi, chà qua bồ kết, sau đó dùng nước sạch gột rửa, liền ngồi xuống bên cạnh bàn. Nhìn qua những món ăn trên bàn, hoàn toàn đều là những món mình thích ăn. Ngọc Châu biết, Thái úy không phải lúc nào cũng có ý quan tâm bảo nhà bếp nấu canh cho nàng uống, lần này lại chủ động tự mình đưa cơm, liền biết ngay có ý hòa hoãn, bản thân cũng không tiện làm khó tình hình trước mặt. Nhưng thật sự lại có chút lười biếng, không nghĩ sẽ cùng hắn nói mấy câu lấy lệ, liền chỉ một mực im lặng mà ăn.
Nghiêu Mộ Dã gắp một miếng thịt vịt bỏ vào chén Ngọc Châu, nhìn lông mi thật dài của nàng khẽ run theo động động tác nhai nhẹ nhàng, quần thâm dưới mắt nàng còn rõ ràng hơn ánh đèn trong bầu trời tối tăm, không khỏi dâng lên một trận đau lòng. Trong lòng hắn biết rõ từ trước đến nay, nàng luôn có tâm sự nặng nề, cũng không biết những lời nói trong lúc tức giận kia của hắn khiến nàng phải khó chịu bao lâu?