Đến khi trở lại Tiêu phủ, mưa gió rốt cuộc cũng đã nhỏ lại.
Trong xe ngựa tuy rằng ấm áp, nhưng sau cơn mưa không khí vẫn còn rất lạnh lẽo, Ngọc Châu rốt cuộc cũng không nhịn được rn lập cập, vội vàng trở về phòng mình, thay quần áo. Giác nhi lập tức đi nấu canh gừng cho Ngọc Châu uống.
Ngọc Châu uống từng ngụm từng ngụm nước gừng màu nâu sậm, đợi đến khi thân thể ấm áp mới hỏi: “Thái úy đang ở trong phủ sao?”
Giác nhi nghe xong liền đứng dậy đi hỏi gã sai vặt trong viện, sau đó trở về nói: “Nghe nói là huynh trưởng Nghiêu gia mời đến Nam Uyển uống rượu, còn chưa trở về.”
Đại ca Nghiêu Mộ Dã luôn hướng đến nhàn vân dã hạc, cũng không quản chuyện, tự hình thành một viện Nam Uyển trong Nghiêu phủ to như vậy. Bất quá hôm nay không biết vì sao, đột nhiên mời Ngiêu Mộ Dã đi uống rượu.
Ngọc Châu nghe xong, trong lòng liền biết hôm nay không tiện nói với Thái úy cái gì đó, liền ôm lò sưởi nhỏ, an tĩnh mà ngồi bên cạnh giường một hồi, đợi đến sau khi tóc khô, mới nằm xuống ngủ.
Nhưng khi đang ngủ nữa chừng, trong chăn đột nhiên xuất hiện một thân ấm áp to lớn.
Buổi chiều Ngọc Châu bị “Thủy quái” đến đột ngột đã mài giũa ra vài phần dũng khí, duỗi tay sờ sờ, lại ngửi mùi xạ hương quen thuộc của một nam tử, liền biết người đến thăm đêm hôm khuya khoắc này là ai.
Nghiêu Mộ Dã bị nàng sờ tới sờ lui lòng cũng ngứa ngáy, liền ngậm lấy bàn tay đang sờ loạn của nàng, hỏi: “Như thế nào còn không ngủ, là muốn sờ đến khi nhân sâm ra bổ người sao?”
Ngọc Châu mở hờ mắt, nghe ngoài cửa sổ vẫn còn âm thanh tí tách của mưa, nói: “Đã trễ thế này, sao lại còn tới đây?”
“Nghe nói khi nàng về đã bị mắc mưa, sợ thân thể sa cơ thất thế này của nàng sinh hàn, ôm lấy ta, so với lò sưởi nhỏ kia không phải ấm hơn sao?”. Nói xong liền đem thân thể mềm mại lạnh lẽo kia đè dưới thân mình.
Ngọc Châu biết hắn lại muốn nháo, liền chồm đến cắn vào vành tai hắn một ngụm, sau đó cả giận, nói: “Thái úy…rất mệt…”
Nghiêu Mộ Dã hiện giờ quả thật đã thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Chỉ cần vị nữ hoàng thương đẳng cấp này chớ lại lấy khuôn mặt hòa khí sinh tài ra đối với hắn, thì ngay cả bộ dáng tức giận nháo loạn nhìn cũng thực đẹp. Cho nên bị cắn hắn cũng không phát bực. Chỉ nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nói: “Trong cung gặp phải chuyện gì phiền lòng, lại giống như chú chó nhỏ phát tiết như vậy!”
Nghe Nghiêu Mộ Dã nói xong, trong lòng Ngọc Châu cả kinh, đúng vậy, từ khi nào mà mình không hề che dấu cảm xúc thật trước mặt Thái úy như vậy, trong lúc lơ đãng lại đem hỉ nộ trong lòng thể hiện ra…
Chấp nhận không được việc này nàng tinh tế suy nghĩ lại, Nghiêu Mộ Dã lại mở miệng truy vấn.
Ngọc Châu đã suy tư một đêm, lúc này tuy rằng không hẳn là thời cơ tốt nhất, nhưng tựa hồ như cũng không có thời cơ nào tốt hơn, liền chần chờ mở miệng nói: “Hôm nay tiến cung… Biết được Tiêu phi có thai…”
Nghiêu Mộ Dã nhíu mày, rồi nói thêm: “Đó là chuyện tốt, nhưng nàng lại không phải Thánh thượng, sao lại cao hứng đến mức không ngủ?”
Ngọc Châu nói khẽ: “Ta là đang lo lắng, phải biết rằng Nhị tỷ trước đây đã sảy thai hai lần.”
Nghiêu Mộ dã nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Trong cũng sẽ tự có người điều trị tốt cho thân thể Tiêu phi nương nương, nàng không cần nhọc lòng.”
Ngọc Châu rời cánh tay hắn, chậm rãi ngồi dậy: “…Trước đây khi ta tiến cung, trong lúc vô ý phát hiện vòng ngọc Nhị tỷ đeo chính là được Hoàng hậu ban cho, nhưng vòng ngọc kia hàm chứa dược hổ lang, là có thể làm cho thai nhi không được phát triển, trước đây ta mô phỏng lại cái vòng như vậy cho Nhị tỷ thay đổi, mới không có thêm tính mạng nào. Nàng sinh non không phải ngoài ý muốn!”
Nghiêu Mộ Dã tuy rằng đã nhắm hai mắt, nhưng mày rậm lúc này cau chặt lại, cuối cùng đột nhiên quát khẽ, nói: “Đủ rồi! Viên Ngọc Nàng đừng quên thân phận của mình!”
Ngọc Châu không nói gì, chỉ nhìn Nghiêu Mộ Dã đứng dậy, đốt sáng ngọn nến bên cạnh, đồng thời đi nhanh ra phía ngoài phòng, đuổi Giác nhi đang ngủ ngon lành trên giường bên ngoài, sau đó xoay người đóng lại cửa phòng, nói: “Nàng cũng biết chính mình đang làm cái gì?”
Ngọc Châu nâng mắt lên, thấp giọng nói: “Giải cứu tánh mạng Nhị tỷ của nô gia!”
Nghiêu Mộ Dã hung hăng nắm cằm nàng, ngữ khí âm lãnh nói: “Nàng là đang làm chuyện giống như phụ thân mình năm đó! Ý đồ dùng thân mình lấy cỏ rác, quấy nhiễu họa loạn cung đình!”
Lời này, quả thật đâm thẳng vào trong tim nàng, nàng chậm rãi mở to mắt, dường như cảm thấy nam thân trước mắt cùng với nam nhân đã nói ra lời hứa hẹn ‘Dù trời có sập xuống cũng có ta chịu trách nhiệm’ như thế nào lại khác xa đến vậy.
Nhìn ánh mắt Ngọc Châu dần dần chuyển lạnh, Nghiêu Mộ dã rốt cuộc cũng buông lỏng tay, đi lại vài vòng trong phòng, ngữ khí rốt cuộc cũng hòa hoãn, nói: “Việc này nàng không được quản, ta tự xử lý ổn thỏa.”
Giờ khắc này Ngọc Châu nghĩ đến một trận hối hận đan xen nuốt vào, nàng sớm nên đoán được phản ứng của Thái úy không phải sao? Vì sao còn cố tình tin lời hứa hẹn của tên nam nhân đầu ấp tay gối, yên tâm mà xin hắn giúp đỡ?
Nàng thấp giọng nói: “Có thể hỏi cách xử lý của Thái úy được không, ta cũng nên sớm chuẩn bị cho kịp, có cách nào khiến cho Nhị tỷ bế quan quay lại Tây Bắc không?”
Nghiêu Mộ Dã tuy rằng biêt phụ nhân này từ trước đến nay tâm tư lả lướt, có chút mưu kế. Nhưng trước đây chưa từng nghĩ đến, nàng thế nhưng đã trà trộn vào nội đấu trong cung đình.
Mới vừa biết nàng treo đầu dê bán thịt chó, thay vòng ngọc thảo dược, khiến hắn vừa kinh vừa giận. Nhưng chuyện lớn như vậy, nàng vẫn lén gạt hắn, trong lòng trào dâng cảm giác thất bại ảo não, chính là loại tỉnh ngộ bản thân mình chưa nắm rõ về nàng.
Trong lòng hắn lại lần nữa oán giận nói: “Nàng quả thật là có chứa tư chất của Đát kỷ, muội hỉ chi năng! Không đưa thanh sắc, liền muốn gây nên sóng to gió lớn của hoàng cung Đại Ngụy!”
Hắn không muốn lại nhìn thấy tia khí sát cũng như biểu tình lãnh đạm của nữ tử kia. Vừa túm lấy y phục, vừa nhấc chân bước ra khỏi phòng.
Lần này Ngọc Châu thật sự là một đêm không ngủ. Vẻ mặt không biểu cảm mà nằm trở lại giường suy nghĩ bước kế tiếp.
Nhị tỷ của mình không quyền lại không được sủng ái, thêm việc mang thai, muốn bóp chết nàng chẳng phải dễ như bóp chết một con kiến sao?
Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ không ngừng, ngày hôm sau Ngọc Châu mang trên mình một đôi mắt thâm quầng.
Thời điểm ăn cơm sáng, nghe nói Thái úy ở trong phủ nghỉ ngơi vài ngày rốt cuộc cũng đi thượng triều, cho nên cơm sáng cũng không có ăn ở nhà.
Mà Ngọc Châu phải gấp rút từ sáng sớm, trước đến Từ Vân Am, xem xét một chút tiến độ của Phật ngọc.
Từ Vân Am nằm ở nɠɵạı ô Kinh thành, nghe nói là thời điểm tổ Hoàng đế trước đây, hương khói cực kỳ cường thịnh, nhưng về sau, trong Kinh thành có thêm nhiều chùa miếu hoa lệ, nơi này ngược lại trở thành nơi thanh lãnh.
Bất quá khi đến trước cổng, là một Am môn cao lớn lập tức hiện ra, tựa hồ như tái hiện lại sự huy hoàng của ngày xưa.
Khi cỗ kiệu nàng hạ xuống, phát hiện bên cạnh sớm đã có xe ngựa Hình bộ. Đợi đến khi bước vào Am môn mới phát hiện, thì ra Phạm Thanh Vân sớm đã đến rồi, đang cùng một chỗ với Hồ Vạn Trù xem xét bản vẽ.
Khi nhìn thấy Ngọc Châu đến, Phạm Thanh Vân cười nói: “Lục ŧıểυ thư, đã lâu không thấy.”
Ngọc Châu lúc này nhìn thấy nam tử khuôn mặt đầy vẻ đôn hậu này, trong lòng nổi lên cảm giác ghê tởm không nói hết.
Nếu ban đầu cho rằng bản tính hắn gió chiều nào theo chiều ấy khi phụ thân gặp nạn, bỏ đá xuống giếng mà thôi, thế nhưng chuyến hành trình Tây Bắc lần này, lại làm nàng vô cùng biết rõ, sự tình phụ thân bị người vu khống trong cung, từ đầu đến cuối là do Phạm Thanh Vân này cố tình, cũng chính là chủ mưu hãm hại bấy lâu nay!
Trong lòng hắn hẳn là ẩn chứa ít nhiều sự oán hận với phụ thân đi? Mới có thể như rắn độc ngủ đông bên cạnh phụ thân, tùy thời hung ác mà trồi lên cắn một ngụm?
May lúc này Ngọc Châu đang mang mạng che mặt, Phạm Thanh Vân cũng không thể nhìn thấy gương mặt chán ghét đầy nét thù hận của nàng.
Nàng chỉ mở miệng chậm rãi nói: “Phạm đại nhân, đã lâu không thấy, ngài sao cũng bớt chút thời gian đi đến đây?”
Phạm Thanh Vân cách tấm lụa mỏng, không thể thấy dung nhan Ngọc Châu, trong lòng âm thầm có chút mất mác. Bất quá trên mặt vẫn cười nói: “Công đức lần này tuy rằng do ŧıểυ đồ Hồ Vạn Trì chủ lý, bất quá bản quan vẫn muốn bớt chút thời gian qua đây giám sát một phen.”
Đúng lúc này Hồ Vạn Trù cũng ra tới nghênh đón, mở miệng nói: “Ngọc Châu cô nương tới thật đúng lúc, cùng nhau nhìn bản vẽ xem xem có được không?”
Đến khi vị Phạm đại nhân kia, tựa hồ cảm thấy được sự lãnh đạm của Ngọc Châu, ngay khi Ngọc Châu xem xét bản vẽ, liền lấy cớ công vụ bận rộn, xoay người chạy lấy người.
Ngọc Châu dời bước đi qua, chỉ thấy bọn người hầu đã triển khai tốt một phần bản phác họa của Hồ Vạn Trù trước đó. Phật ngọc kia chính là tạo hình Thiên Thủ Quan Âm, chi tiết tạo hình được thiết kế tinh diệu. Chỉ có bộ phận mặt và tay trống rỗng, đợi Ngọc Châu chỉ dẫn điêu khắc.
Hai chỗ này kỳ thật cũng là khảo nghiệm sự tinh tế trong điêu khắc của thợ ngọc nhất, chỉ cần sai một chút thôi liền hủy hoại toàn bộ chỉnh thể quan cảm của Phật ngọc.
Hồ Vạn Trù kia trước đây cố tình để lại hai nơi này cho Ngọc Châu, có thể nói điều này cũng khiến hắn lộ ra sự giảo hoạt không nói nên lời. Cứ như vậy, đã có thể xem Phật ngọc này chính là ngọc phô Hồ gia chủ lý, phẩm chất con người cũng được quyết định ở chỗ này. Đến khi bộ phận mặt và tay không phối hợp ăn khớp với nhau, hẳn liền đem sai lầm này trốn tránh đến sạch sẽ.
Chỉ cần Thiên Thủ Quan Âm này xuất hiện sự cố, như vậy ngọc phác vừa mới khai trương liền lập tức phá bỏ chiêu bài!
Ngọc Châu nhìn tượng Phật, cảm thấy tỉ lệ thân thể tượng Phật có chút quái dị, chỗ để làm bộ phận tay lại rất ít, mà không gian phát huy lại cũng thật sự hạn chế.
Đến khi Ngọc Châu nói ra điều này, Hồ chưởng quầy giống như mới giật mình tỉnh giấc, nói: “Lục ŧıểυ thư nói cũng có lý, nhưng chuyến đi Tây Bắc lần này của ngài thật sự là lâu quá, các thợ thủ công chờ không được. Cho nên bộ phận thân thể này sớm đã được chạm khắc xong, nhất thời khó có thể sửa đổi… Bất quá ta tin tưởng năng lực của ŧıểυ thư, vấn đề diện tích quá ít này cũng không tính là gì đi?”
Ngọc Châu nghe vậy, liền đi tới chỗ đại diện Am trung, ngẩng đầu liền nhìn thấy, quả nhiên Phật ngọc tôn quý đã được hoàn thành, chỉ là chỗ để làm bộ phận tay kia còn ít hơn so với bản vẽ, như vậy khi tạo hình thiên thủ, nhất định tỉ lệ không đồng nhất với nhau!
Ngọc Châu ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Hồ chưởng quầy như vậy, thật đúng là làm người khác khó xử!”
Hồ Vạn Trù cười lạnh nói: “Điểm này, Hồ mỗ so với Lục ŧıểυ thư ăn ở tử tế hơn nhiều! Ít nhất, tại hạ cũng không có cướp đoạt ngọc liêu kim liêu tới tay như Lục ŧıểυ thư, phải không?”
Ngọc Châu hơi mỉm cười, cảm thấy trên con đường làm ăn có qua có lại, ai cũng không nhường ai, rất là hợp tình hợp lý.