Từ Phẩm Vũ đi về phía anh, suy nghĩ một chút sau đó ngồi quay lưng với anh. Giữa cô và lồng ngực Thẩm Hữu Bạch còn một khoảng cách như có như không.
Cô nghiêng đầu, mùi thuốc lá thoang thoảng áp sát mặt cô.
Thẩm Hữu Bạch dựa người vào trước, dán lên lưng cô, giọng nói anh ở sát bên tai cô, “Em đúng là…”
Tiếng anh khẽ khàng đến hư ảo, bàn tay vén váy cô lên, chạm vào qυầи ɭóŧ. “Cởi quần đi, nếu không lúc nữa…”
Từ Phẩm Vũ nhảy lên, chân còn chưa vững đã bị anh giữ lấy cổ tay, kéo một cái, lại quay về giường, lừng va vào lồng ngực anh.
Khuỷu tay Thẩm Hữu Bạch ngăn ở bụng cô, khiến cô không dậy được.
Từ Phẩm Vũ vội vàng quay đầu lại, hơi thở nóng rực sượt qua chóp mũi cô, “Anh sẽ không cởi quần, em yên tâm.”
Cô không muốn trải nghiệm cảm giác qυầи ɭóŧ ướt át dính vào người, may mà hôm nay cô có mang băng vệ sinh trong túi.
Từ Phẩm Vũ do dự đôi chút, sau đó hai tay chạm lên quần, kéo xuống, mông cô cũng nâng lên hạ xuống theo động tác.
Thẩm Hữu Bạch chăm chú nhìn chiếc quần in hoa màu nhạt bị đẩy ra khỏi bắp đùi cô, trượt xuống theo đôi chân tinh tế.
Cô nhìn xung quanh một lúc, không thể làm gì khách ngoài việc đặt qυầи ɭóŧ ở chân giường.
Từ Phẩm Vũ quay đầu lại hỏi anh, “Vậy…tiếp theo thì thế nào?”
Thẩm Hữu Bạch nhìn cặp lông mi hơi cụp xuống của cô, bên dưới là đôi môi hồng.
Anh không trả lời, từ phía sau luồn tay qua nách cô, từ từ cởi cúc áo của cô.
Từ Phẩm Vũ ngẩn người, cúi đầu xuống là thấy mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làm chuyện đầy sắc dục nhưng vẫn tao nhã.
Từ trên xuống dưới, không nhanh không chậm.
Sơ mi bị cởi ra, bên trong là áo lót màu hồng, bao vây bộ ngực xinh đẹp của cô.
Trong mắt Thẩm Hữu Bạch, mép áo ngực kẹp giữa khe rãnh ngực của cô. Anh vô ý thức nuốt nước bọt.
Bàn tay đặt lên hai bầu ngực, xúc cảm xa lạ truyền tới qua lớp áo ngực làm cô nổi da gà.
Từ Phẩm Vũ khẽ mở miệng, cô nhìn hai tay anh nắm bầu ngực mình, dần dần đẩy áo ngực ra.
Cô cảm thấy có một luồng khí kì lạ chao đảo trong thân thể, thậm chí không biết rằng mình đang hô hấp bằng miệng.
Cổ họng Thẩm Hữu Bạch khô khốc, hơi thở phả vào tai cô, “Cởi ra được không?” Anh nói, “Anh muốn xem.”
Hơi thở của anh phun lên vai cô, âm thanh ấy làm cô liên tưởng đến ngọn lửa thiêu trong đống tuyết, không biết là nóng hay lạnh.
Nhưng chắc chắn một điều, giọng nói này là tình dược với Từ Phẩm Vũ.
Cô bị mê hoặc đến mức không thể khống chế tư duy của mình, hai tay vòng ra sau, cởi móc cài áo ngực.
Mất đi thứ che chắn, hai bầu ngực thiếu nữ giống như trái đào chín, đung đưa chờ người thưởng thức.
Thẩm Hữu Bạch ngừng thở.
Khi tay anh sắp chạm vào ngực cô, chợt ngừng lại một chút, sau đó mới đặt lên.
Cả người Từ Phẩm Vũ run lên, trong nháy mắt, cô nắm chặt quần anh.
Người ngồi phía sau cô dường như đang nhẫn nại, hô hấp dồn dập.
Chạm vào bầu ngực trắng hồng của cô, anh nhẹ nhàng xoa nắn. Trái đào mất đi hình dạng ban đầu, giống như hai quả bóng nước mặc anh nhào nặn.
Hơi thở của cô dần gấp gáp, cảm giác truyền tới tận ngón chân, cơ thể khẽ đong đưa.
Sự tê dại lan tràn toàn thân, không thể kìm chế được.
Anh buông tay ra, trên ngực cô còn lưu lại vết tay màu hồng. Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Tay anh lại đặt lên nhũ hoa, khẽ khàng vuốt ve, mãi tới khi nó chậm rãi vểnh lên. Anh lại bao bọc cả bầu ngực cô, xoa bóp mạnh hơn, ngón tay thỉnh thoảng chạm lên nhũ hoa.
Từ Phẩm Vũ cắn môi dưới, gục đầu xuống, lại ngửa cổ lên, làm gì cũng không được, làm gì cũng không hết khó chịu.
Cô sắp bị dằn vặt tới phát điên, hai chân cọ sát liên tục, gót chân di qua di lại trên thảm trải sàn. Thẩm Hữu Bạch cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của cô, sau đó di chuyển lên cổ.
Đầu lưỡi ướt át vuốt ve làn da cô, còn bàn tay thì đang nắm ngực cô.
Người cô như thể bị đào rỗng không còn gì, rất muốn tìm thứ gì đó để lấp đầy.
Cô không còn chút sức lực nào ngả vào lòng anh, bụng dưới cứng đờ, rất ngứa. Giữa hai chân cô có thứ chất lỏng đang chảy ra, dính ở miệng huyệt. Cô bất lực than nhẹ, “Thật khó chịu.”
Thẩm Hữu Bạch nhẹ tay hơn, “Khó chịu ở đâu?”
Từ Phẩm Vũ gần như phát khóc, “…Phía dưới.”
Anh sửng sốt một chút, sau đó cầm áo sơ mi của cô lên rồi khoác lên vai cô.
Tay anh vừa di chuyển đi thì Từ Phẩm Vũ quay đầu lại nhìn. Thẩm Hữu Bạch khẽ chạm môi lên trán cô, “Sẽ hết khó chịu nhanh thôi.”
Anh vội quay đầu đi, hai bên thái dương có mồ hôi, “Em mặc đồ vào đi.” Dường như anh đang cố né tránh phải nhìn cô.
Thẩm Hữu Bạch cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng, xuống giường, đi vào phòng tắm, nói, “Anh đi giải quyết một chút.”
Giọng anh khàn đặc, như thể trong cổ họng có một lớp giấy ráp.
Từ Phẩm Vũ vẫn còn ngây ngẩn ngồi trên giường, bầu ngực trắng nõn còn lưu lại vết đỏ, hai gò má ửng hồng, con ngươi mông lung.
Giống như hoa trong sương.
Anh không dám nhìn nhiều.
Thẩm Hữu Bạch đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Từ Phẩm Vũ bị hơi lạnh tấn công, nhanh chóng mặc lại đồ lót.
Cô muốn đi lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn, nhưng đứng lên thì chân vẫn mềm nhũn.
Một tay cô chống mặt bàn, một tay dùng giấy lau bên dưới cơ thể.
Từ Phẩm Vũ khom lưng mặc qυầи ɭóŧ thì chợt nghe thấy tiếng thở dốc trong phòng tắm.
Cô ngẩn người, sau đó đi tới cửa phòng tắm.
Từ Phẩm Vũ xấu hổ hỏi, “Cần em giúp không…”
Cô còn chưa nói hết đã bị Thẩm Hữu Bạch cắt ngang.
“Không cần, để tự anh.”
Từ Phẩm Vũ cảm thấy mình đi cũng không phải, ở lại cũng không đúng, vậy nên cô cứ đứng tại chỗ do dự.
Lúc này, bên trong truyền tới giọng nói của Thẩm Hữu Bạch, cách một cánh cửa, nghe có vẻ mơ hồ. Anh đang gọi, “Vũ.”
“Hả?”
Anh nói, “Gọi tên anh đi.”
Từ Phẩm Vũ sửng sốt, “Sao?”
Anh giục, “Nhanh lên.”
“Thẩm. . . Hữu Bạch.”
Cô đã từng đọc thầm cái tên này rất nhiều lần trong lòng, lại rất ít khi có cơ hội nói ra miệng. Có chút mới lạ, có chút động lòng.
Anh khàn giọng, “Gọi thêm một lần nữa.”
Từ Phẩm Vũ không hiểu gì, hô to, “Hữu Bạch.”
Hơi thở của của anh càng lúc càng dồn dập, trong nháy mắt, Từ Phẩm Vũ chợt hiểu ra, xấu hổ ngồi xổm xuống.
Từ Phẩm Vũ che lỗ tai, ngăn lại tiếng thở dốc của anh, miệng luôn gọi tên anh.
Về sau, giọng cô như có tiếng khóc, giống như tiếng rêи ɾỉ trên giường. Xấu hổ đến mức đầu cô cũng sắp bốc khói.
Từ Phẩm Vũ vô cùng muốn nói với người trong phòng tắm một câu, anh cứ ra đây làʍ t̠ìиɦ với em cũng được.
Nhưng mà.
Khi cô cố gắng đứng lên, vừa mở miệng thì cửa phòng tắm đã bật ra.
Thẩm Hữu Bạch bước đến, thấy cô cúi đầu. Cô yếu ớt nói, “Xin lỗi.”
Anh xoa đầu cô, “Không sao.”
Từ Phẩm Vũ thấy vẻ mặt dịu dàng của anh, chợt cảm thấy nếu anh muốn cô hái sao trên trời về cũng được.
Thẩm Hữu Bạch nghiêm túc nói, “Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em cả đêm, nhưng hôm nay không được, em còn phải về nhà.”
Cô sững sờ chớp mắt mấy cái.
May mà cô còn chưa nói câu kia ra.
Thẩm Hữu Bạch định sáng sớm tới đón cô đi học.
Từ Phẩm Vũ kiên định từ chối.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù cô dậy muộn tới mấy thì anh cũng phải dậy từ rất sớm. Hơn nữa chưa chắc đã tới được trường học, khéo nửa đường đã bị anh kéo vào khách sạn rồi.
Ngày hôm sau, Ngụy Dịch Tuần bị bệnh.
Cậu nói trong điện thoại bằng giọng khản đặc, tối ngáy hôm qua cả nhà cậu đi lên núi nướng thịt, không may bị cảm nên đành phải xin nghỉ.
Từ Phẩm Vũ biểu đạt sự quan tâm, tiện thể cười nhạo cơ thể yếu ớt của cậu. Có điều cười nhạo xong, cô cũng hắt hơi một cái.
Vậy là Từ Phẩm Vũ đi tới trường một mình.
Cô vừa vào lớp đã thấy có cái gì đó không ổn, mọi người đi ngoài cửa, ở hành lang, càng bất thường.
Hoàn toàn không phải là ảo giác, nam sinh nữ sinh đi qua chỗ cô, không phải tất cả, nhưng phần lớn đều sẽ nhìn cô rồi đánh giá.
Những ánh mắt đó, còn kèm thêm tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười chế giễu.
Từ Phẩm Vũ cúi đầu, nhìn lại quần áo của mình, không có gì kì dị cả.
Cô hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra, đẩy cửa lớp K ra, mọi người trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Cô khó hiểu đi về chỗ mình.
Trương Dương ngồi cuối lớp, biệt hiệu thành viên của tuần san buôn chuyện, vừa nhìn cô vừa cười kì quái.
Từ Phẩm Vũ đập sách giáo khoa lên bàn, “Có gì thì nói đi, mình không có thần giao cách cảm với cậu đâu.”
Trương Dương cười hì hì, “Nghe nói, cậu tới tận WC nam để bày tỏ hả?