Sau cùng, Từ Phẩm ra khỏi toilet, Thẩm Hữu Bạch kéo cô tới bồn rửa tay. Đúng lúc này, có một bạn nam vừa đi vừa huýt sáo, mới vào WC, đang cởi khóa quần thì Từ Phẩm Vũ quay đầu lại, sững sờ. Bạn nam ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô thì cũng ngẩn người. Hai bên nhìn nhau, Thẩm Hữu Bạch giúp cô rửa tay, tiếng nước ào ào vang lên. Mặt bạn nam lộ vẻ kinh ngạc, xoay người bỏ chạy. Từ Phẩm Vũ tỉnh táo nói: “Xong rồi, em sắp nổi tiếng.” Thẩm Hữu Bạch buông tay cô ra, vặn vòi nước lại, vẻ mặt anh vẫn vô cảm như trước, dường như không hề để ý. Từ Phẩm Vũ chợt nghĩ: “À, cũng chưa chắc, có khi em sẽ bị nói là nhân yêu.” Vừa dứt lời, Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, nhét khăn lau vào tay cô, gõ ngón tay lên đầu cô. Khi trở lại phòng tự học, Từ Phẩm Vũ sợ hết hồn, chẳng thấy túi sách đâu nữa. Trên bàn có tờ giấy, là của Trần Tử Huyên. Vì lý do an toàn, cô ấy đã lấy túi của cô đi. Thở phào một hơi, sau đó cô chợt kêu lên: “Chết rồi!” Thẩm Hữu Bạch tỏ vẻ không hiểu. Từ Phẩm Vũ giải thích: “Em để cái đĩa DVD trong túi rồi.” “Đĩa DVD gì?” Từ Phẩm Vũ mở miệng, há ra một lúc lâu rồi lại lúng túng im lặng. Đó là cái đĩa về chuyện ấy ở trường, cô không dám để ở nhà. Mặc dù Tử Huyên sẽ không tự tiện mở túi của cô ra, nhưng cô vẫn hơi hoảng hốt. Từ Phẩm Vũ cúi đầu, cất mấy bản thảo trên bàn, “Em đi tìm bạn ấy đây.” Hơn nữa cũng sắp tới giờ diễn thuyết rồi. Cô ôm giấy tờ, quay người thì chóp mũi sượt qua áo sơ mi của Thẩm Hữu Bạch, cô lùi ra sau theo phản xạ. Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu, anh nói: “Tan học thì chờ anh.” Cô trừng mắt, “Về nhà cùng sao? Nhưng không tiện đường mà.” Con ngươi trong mắt Thẩm Hữu Bạch tối lại: “Em và Ngụy Dịch Thần thì tiện đường à?” Cô thành thật gật đầu: “Nhà cậu ấy ở ngay gần nhà em.” Anh không chịu bỏ qua, “Đi hai lần thì sẽ thành tiện đường thôi.” Nụ cười của Thẩm Hữu Bạch có mấy phần uy hiếp, không cho phép cô từ chối. Ba rưỡi chiều. Dưới sân khấu ngồi đầy người. Từ Phẩm Vũ đứng đợi bên trong, sau khi điều chỉnh micro, cô đi lên bục. Bên dưới là bạn học từ lớp A đến K, đã có mấy người lên diễn thuyết trước. Sự căng thẳng của Từ Phẩm Vũ lập tức giảm một nửa. Vốn dĩ cô đã thấy kì lạ rồi, nếu là diễn thuyết thay cho mấy lớp dẫn đầu kia thì cả trăm năm cũng chẳng tới lượt cô. Cô cầm micro, mỉm cười: “Chào các bạn học sinh mới, tôi là Từ Phẩm Vũ, lớp trưởng lớp K năm ba” Trong quá trình diễn thuyết, cô nghĩ mọi người đều là nửa thế giới bên mình, nên càng nói càng thong dong. Phần cuối, “Sau ba năm ở Đức Trị, trên đây là những kinh nghiệm của tôi, xin được nói ra để mọi người tham khảo. Mong rằng tương lai mọi người học tập ở đây sẽ là những ngày tháng đáng ghi nhớ.” Nói cảm ơn xong, Từ Phẩm Vũ để micro xuống. Thấy hiện trường phản ứng khá tốt, cô thầm nghĩ diễn thuyết thế này chắc không vấn đề gì rồi chứ. Cô không hề biết rằng, trong số những ánh mắt nhìn về phía mình, đã có người lưu giữ hạt giống rung động trong lòng. ở cửa trường, Từ Phẩm Vũ ôm túi, phất tay với Ngụy Dịch Tuần và Trần Tử Huyên, “Bye bye, ngày mai gặp nhé.” Ánh nắng chiều trải xuống, từng nhóm học sinh túm năm tụm ba đi thoáng qua, trường học nhanh chóng trở nên vắng vẻ. Cô chờ gần 15 phút, chợt nhớ ra hình như chiều này lớp A sẽ diễn kịch cuối cùng. Cô định đi hội trường để tìm Thẩm Hữu Bạch thì đã thấy anh tới. Áo sơ mi dắt trong quần, thắt lưng, cà vạt ngay ngắn. Từ Phẩm Vũ sững sờ, “Anh không phải thay quần áo à?” Thẩm Hữu Bạch cầm túi xách của cô, nói: “Không có gì, đi thôi.” Bởi vì đa͙σ cụ có sự cố nên vở diễn bị hoãn. Xong việc là anh tới đây luôn. Sắc trời dần trở nên ảm đạm. Khi cách nhà Từ Phẩm Vũ vài trăm mét, cô liền quan sát xung quanh. Thẩm Hữu Bạch không hiểu, “Em xem cái gì?” “Em muốn tìm thùng rác để vứt đồ.” Anh hỏi lại: “Vứt cái gì?” Từ Phẩm Vũ kéo anh đi tới một con hẻm nhỏ, đứng lại, chỉ vào túi sách trong tay anh. Thẩm Hữu Bạch mở túi cô ra, rút ra một hộp DVD. Trên bìa, một nữ sinh mặc đồng phục học sinh nhưng hình như không mặc nội y. Cảnh sắc bên dưới như ẩn như hiện qua lớp quần áo mỏng manh. Từ Phẩm Vũ chợt nhớ ra hình ảnh trên bìa đĩa, hai tay cô lập tức che cái hộp. Làm sao có thể khiến anh nhìn thấy dáng vẻ đấy của những cô gái khác chứ. Cô sốt ruột nói: “Thật đáng sợ, anh không xem nổi đâu.” Sau đó, cô giật lấy DVD trong tay Thẩm Hữu Bạch, vội vàng ném vào thùng rác bên cạnh. Anh lên tiếng: “Phim kinh dị à?” Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên: “Anh chưa nhìn thấy bìa ngoài sao?” Thẩm Hữu Bạch nói: “Thấy rồi, không giống phim kinh dị lắm, nhìn như là…” Cô cuống quít ngắt lời: “Đúng rồi đấy, chính là cái loại phim đó.” Anh lại hỏi: “Thế sao anh lại không xem nổi?” “Bởi vì trong phim, lúc đi học, nữ chính từng chui dưới gầm bàn trên bục giảng, ngậm thứ đí của thầy giáo. Sau khi tan học thì ở trong phòng học làm chuyện kia.” Từ Phẩm Vũ vừa nói vừa nhăn mặt, dường như hình ảnh lại xuất hiện trước mắt cô. Thẩm Hữu Bạch cười, “Thế thôi à?” Cô sửng sốt một chút. Hình như nam sinh cũng thường xem mấy loại phim này. Từ Phẩm Vũ nhìn anh, “Anh xem loại phim đó rồi à?” Anh gật đầu. Từ Phẩm Vũ mím môi, “Anh thích…loại phim đó sao?” Thẩm Hữu Bạch suy nghĩ một chút, “Cũng được.” Cô hít sâu, đôi mắt trợn to. Cứ nghĩ tới hình ảnh Thẩm Hữu Bạch nhìn thân thể cô gái khác rồi tự an ủi là ngực cô lại khó chịu. Từ Phẩm Vũ không cam lòng hỏi, “Những người đóng loại phim này đều xấu.” Anh lắc đầu, “Anh sẽ ảo tưởng thành gương mặt em.” Không thể tiếp tục nói về đề tài này nữa, nếu không sẽ có chuyện xảy ra. Từ Phẩm Vũ cố gắng làm anh dừng lại, “Nhưng em không xem nổi, còn chẳng nghiên cứu được gì từ nó nữa.” Thẩm Hữu Bạch tán thành, “Chỉ xem thôi thì không được.” Chuyện này nhất định phải thực hành. Trong lúc lơ đễnh, Từ Phẩm Vũ lại tiếp tục đề tài này, “Người đàn ông kia xoa ngực nữ sinh, trông cô ta có vẻ đang hưởng thụ.” “Nhưng mà em…” Cô tỏ vẻ không hiểu, tay đã tự đặt lên ngực mình. Thẩm Hữu Bạch sửng sốt một chút, ngón tay cô véo nhẹ ngực mình, lông mày cau lại. “Chẳng có cảm giác gì cả.” Anh nhìn chằm chằm vết nhăm trên áo sau khi cô buông tay, nhìn đến yết hầu khô khốc. Thẩm Hữu Bạch nói: “Về nhà muộn một chút đi.” Từ Phẩm Vũ nhìn anh, “Vì sao?” Thẩm Hữu Bạch nhìn vào mắt cô, “Không phải em muốn biết sẽ có cảm giác gì sao.” Anh dừng một chút rồi nói, “Anh sẽ cho em biết.” Khi Từ Phẩm Vũ hiểu ra, thì cô và anh đã đến một khách sạn gần đấy. Lễ tân sau quầy không có biểu cảm gì. Sau khi vào phòng, Từ Phẩm Vũ quan sát một phen. Không gian khá lớn, giường cũng to, có mùi khách sạn. Cô thuận miệng nói, “Phòng đặc biệt, nếu không làm gì thì đúng là lãng phí.” Thẩm Hữu Bạch ném túi sách của cô sang một bên, tháo cà vạt lỏng ra, cởi cúc áo cổ, nói: “Vậy làm đi.” Từ Phẩm Vũ ngẩn người. Thấy anh cởi cúc ở tay áo, xắn lên trên. Cô tỉnh táo lại, “Không không… Em còn chưa chuẩn bị xong.” Thẩm Hữu Bạch ngồi trên giường, vừa cười vừa tách chân ra, tạo thành chỗ trống. “Ý anh là, em ngồi xuống đây.” Anh vỗ lên mặt giường.