[Đinh—— Chào mừng người sống sót Lâm Sơ mở khóa không gian trú ẩn, hiện tại là không gian cấp 1.]
[Đinh—— Chúc mừng người sống sót Lâm Sơ hoàn thành nhiệm vụ bố trí nơi trú ẩn, phần thưởng đang được phát.]
[Đinh—— Chúc mừng người sống sót Lâm Sơ thức tỉnh kỹ năng thiên phú: Biến phế thành bảo, có thể mở giao diện cá nhân để xem chi tiết.]
[Đinh—— Gói quà tân thủ đang được phát.]
[Đinh—— Nhiệm vụ mới đã được ban hành, mời người sống sót Lâm Sơ mở ‘Trung tâm nhiệm vụ’ để kiểm tra.]
Trong đầu Lâm Sơ, tiếng nhắc nhở vang lên liên hồi như pháo hoa nổ tung.
Cô phải mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh, bắt đầu quan sát nơi mình đang ở.
Đây là một căn phòng nhỏ, u ám và chật chội.
Ở cuối phòng chỉ có một ô cửa sổ vuông, dài rộng khoảng nửa mét, hắt vào chút ánh sáng mờ.
Ngay chỗ cô đứng là lối ra vào.
Bên tay phải là một buồng vệ sinh, chỉ được che bằng tấm rèm trắng.
Bên tay phải là nhà vệ sinh, chỉ được che lại bằng một tấm rèm trắng mỏng.
Nhà vệ sinh ước chừng chỉ khoảng 1m x 1m. Bồn rửa tay sát ngay mép cửa, trên vòi nước còn gắn một vòi sen đơn giản, phía trong là một bệ ngồi.
Diện tích nhỏ hẹp nhưng đầy đủ chức năng.
Chỉ có điều bên trong không có nguồn sáng, lúc tắm rửa nếu không cẩn thận một chút là rất dễ trượt chân giẫm ngay vào bệ xí.
Phía trong phòng đặt một chiếc giường đơn, dài khoảng 2 mét, rộng 1 mét. Đầu giường áp sát góc tường, chân giường lại dựa vào vách ngoài nhà vệ sinh.
Giữa giường và tường chỉ chừa ra một lối đi hẹp vừa đủ cho một người di chuyển.
Cảnh tượng này khiến Lâm Sơ bất giác nhớ lại chuyến du lịch Hương Cảng hồi nhỏ, những khách sạn cũ kỹ, tối tăm và chật chội.
Chỉ là căn phòng trước mặt cô bây giờ, e rằng còn chẳng bằng phiên bản giá rẻ của mấy khách sạn đó.
Dù vậy, ít ra đây cũng là một nơi an toàn, không có tang thi, có thể ở tạm được.
Cả người bẩn thỉu, Lâm Sơ không ngồi ngay lên giường.
Cô đặt khúc xương đùi vẫn còn dính máu vào góc ngay cửa, rồi xoay người bước vào nhà vệ sinh, rửa sạch khuôn mặt và đôi tay bê bết máu.
Mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá đột ngột.
Cô không hiểu vì sao mình lại bị hệ thống chọn trúng, rồi bị ném vào cái nơi gọi là vô hạn tận thế này.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tuân thủ pháp luật, chẳng có năng lực đặc biệt nào. Nếu nói về kỹ năng chuyên môn, cô chỉ là một pháp y mới tốt nghiệp chưa đầy hai tháng, chân ước chân ráo mới vào nghề.
Một giây trước, cô vẫn còn chạy bộ trong công viên, giây sau, mắt cô tối sầm, khi tỉnh lại đã bị cưỡng chế nhận nhiệm vụ.
Nếu nói cô có gì khác với người thường, thì có lẽ chính là nghề nghiệp đã sớm rèn cho cô sự bình tĩnh trước cảnh máu me và xác chết.
Cũng nhờ vậy mà trong lúc nguy cấp, cô vẫn giữ được tỉnh táo, giành lấy cơ hội sống sót.
Mãi đến bây giờ, cô mới có thời gian tĩnh tâm, xâu chuỗi lại mọi chuyện.
Nước lạnh táp lên mặt, cảm giác chân thực khiến cô chắc chắn bản thân không hề mơ.
Mọi chuyện vừa xảy ra, đều là sự thật.
Cô từng rảnh rỗi đọc không ít phim và tiểu thuyết về mạt thế, về vô hạn lưu.
Giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì một nguyên nhân nào đó mà cô bị kéo vào thế giới nhiệm vụ này.
[Chúc mừng ký chủ, cô đoán đúng rồi.]
Âm thanh máy móc vô cảm đột ngột vang lên trong đầu, khiến Lâm Sơ không khỏi nhíu chặt mày.
Từ trước đến nay, cô vốn là người rất coi trọng sự riêng tư. Cái cảm giác bị hệ thống đọc thấu suy nghĩ này, cực kỳ khó chịu.
[Đề nghị ký chủ tích cực kiếm điểm tích phân, chỉ cần 1000 điểm là có thể đổi được chức năng che chắn ý thức hệ thống.]
Giọng máy móc vẫn đều đều, nhưng Lâm Sơ lại như nghe ra được chút giễu cợt trong đó.
Hệ thống này… đang châm chọc cô nghèo.
Thế nhưng, bây giờ người là dao thớt, cô là cá thịt, Lâm Sơ hiểu rõ tình cảnh của mình. Cô bỏ qua vấn đề riêng tư, ném thẳng ra câu hỏi trong lòng.
“Vì sao tôi lại bị chọn làm người làm nhiệm vụ?”
[Không thể tiết lộ.]
Nói xong bốn chữ, hệ thống lập tức im lặng.
Lâm Sơ cũng chẳng mong đợi hệ thống sẽ dễ dàng tiết lộ đáp án cho mình.
Cô luôn có tâm thái tới đâu hay tới đó.
Từ trước đến nay cô đều quen sống một mình, chẳng có bạn bè, tháng trước người thân duy nhất trên đời cũng đã qua đời, ở thế giới hiện thực cô đã không còn ràng buộc.
Thay vì nghĩ cách trở về, chi bằng nghĩ cách sống sót ở cái thế giới nhiệm vụ này trước thì hơn.
Ra khỏi phòng vệ sinh, cô ngồi xếp bằng trên lối đi nhỏ hẹp, bắt đầu xem xét chuỗi phần thưởng nhiệm vụ vừa nhận được trong đầu.
[Tên: Lâm Sơ
Giới tính: Nữ
Tuổi: 26
Thiên phú: Biến phế thành bảo (Cấp 1)
Kỹ năng phổ thông: Không
Cấp độ nơi trú ẩn: 1
Cửa chống trộm thế giới hiện tại: Chưa kích hoạt]
Thông tin trên giao diện cá nhân không nhiều. Lâm Sơ chạm vào kỹ năng “Biến phế thành bảo”, mở ra phần mô tả.
[Thiên phú: Biến phế thành bảo (Cấp 1)
Độ thuần thục: 0/50
Mỗi lần có thể biến một món đồ bỏ đi (hoặc hư hỏng) thành vật phẩm có thể sử dụng.
Lưu ý: Không được cố ý làm hỏng đồ đang bình thường. Nếu cố ý làm hỏng, kỹ năng sẽ mất hiệu lực.
PS: Thời gian hồi chiêu 30 phút, mỗi ngày có thể dùng 2 lần.]
Có độ thuần thục và cấp độ kỹ năng, chứng tỏ đây là kỹ năng có thể thăng cấp.
“Mỗi lần có thể biến một món đồ bỏ đi thành đồ dùng được?”
“Không được cố ý làm hỏng đồ?”
Nói cách khác, chỉ có thể áp dụng với những vật vốn đã hỏng hoặc là phế phẩm ngay từ đầu?
Lâm Sơ nghiền ngẫm lời giải thích, sau đó ánh mắt không tự chủ dừng lại ở khúc xương đùi dựng nơi góc tường.
Trận chiến vừa rồi quá kịch liệt, trên xương đùi đã lốm đốm vết trầy xước và mẻ sứt.
Đặc biệt là ở khớp hông, chỗ Lâm Sơ dùng để bổ nát đầu tang thi, giờ đã xuất hiện không ít vết nứt. Chỉ e rằng đánh thêm vài lần nữa, khúc xương này cũng sẽ hỏng hoàn toàn.
Đây được coi là hao mòn do sử dụng bình thường, chứ đâu phải cô cố ý làm hỏng, đúng không?
Ban đầu Lâm Sơ còn định lần sau ra ngoài sẽ tìm thêm vài khúc khác mang về làm dự phòng.
Nhưng giờ thì…