Khoảnh khắc vòng bảo hộ trong suốt biến mất, Lâm Sơ lao ra như mũi tên rời cung, cúi thấp người lách qua khe hở giữa hai con tang thi, tay phải chụp xuống đất, quét mạnh một cái.
Một cảm giác ẩm ướt, dính nhớp truyền vào lòng bàn tay khiến Lâm Sơ hơi ghê tởm, nhưng cô biết, vũ khí đã vào tay rồi.
Dù cô đã cố gắng giảm thiểu tiếng động, nhưng trên mặt đất đầy máu loang lổ và thịt vụn, mỗi bước chạy vẫn phát ra âm thanh “bép, bép” nặng nề.
Đám tang thi lập tức quay phắt đầu, đồng loạt lao về phía cô.
Lâm Sơ xoay người, vung mạnh thứ vũ khí ẩm nhớp trong tay, dồn toàn bộ sức lực đâm thẳng vào trán con tang thi gần nhất. Động tác dứt khoát gọn ghẽ, hệt như từng giết chóc vô số lần.
“Phụt!”
Máu tươi lẫn dịch trắng đỏ phụt ra, bắn thẳng lên mặt cô.
Con tang thi bị đánh nổ đầu lập tức mềm oặt, đổ gục xuống đất.
Đúng lúc này, một người sống sót vô tình liếc về hướng này, không khỏi cảm thán Lâm Sơ thật may mắn, vậy mà lại nhặt được một cây gậy bóng chày lớn như thế…
Không, không đúng! Không phải gậy bóng chày!
Đôi mắt người kia dần trợn to, nhìn rõ vật trong tay cô gái mảnh mai kia…
Thứ vũ khí đó, phần đầu nhô lên hẳn mười mấy phân, chính phần nhô ra đó đã đập nát đầu tang thi.
Cây gậy không phải hình trụ, trên thân loang lổ máu đen sẫm, còn thấp thoáng lộ ra màu trắng xám bên dưới.
Đó không phải gậy, mà là xương!
Một khúc xương lớn nằm trên mặt đất! Hơn nữa còn là một khúc xương đùi!
Trên khúc xương ấy, thậm chí vẫn còn vắt vẻo một ít thịt vụn chưa bị cắn hết…
“Ọe!”
Người sống sót tận mắt chứng kiến Lâm Sơ dùng xương đùi làm vũ khí suýt nữa nôn ra tại chỗ. Nhưng hắn chưa kịp nôn ra, thì đúng lúc ấy, vòng bảo hộ quanh người hắn biến mất.
Trong cơn hoảng loạn, hắn vội vã chộp lấy một khúc xương bên cạnh, bắt chước động tác của Lâm Sơ, dồn hết sức nện xuống đầu một con tang thi. Nhưng hắn đánh trượt. Không đủ lực, không chuẩn xác.
Lúc này người đàn ông mới bàng hoàng nhận ra, cô gái nhìn có vẻ yếu đuối kia thực ra còn lợi hại hơn hắn tưởng. Muốn một đòn nổ sọ, tuyệt không phải chuyện dễ, mà cần sự chuẩn xác đến đáng sợ.
Trong khi đó, Lâm Sơ đã giải quyết gọn gàng ba con tang thi xung quanh. Máu và dịch trắng đục văng tung tóe, bám đầy lên mặt, tứ chi và cả quần áo cô. Mùi tanh tưởi quanh quẩn ở mũi, nhưng cô chẳng buồn lau đi, cũng chẳng có thời gian dừng lại.
Trận kịch chiến vừa rồi đã hoàn toàn thu hút mấy con tang thi chưa kịp chạy đến chỗ cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Lâm Sơ không thể thoát ra.
Bọn họ hiện đang ở ngay cổng một khu công nghệ. Cánh cổng sắt phía sau đã bị phá hỏng, song sắt bị tang thi bẻ cong nham nhở, vết máu khắp nơi, hoàn toàn mất đi công dụng vốn có.
Muốn tìm được một cánh cửa để mở ra nơi trú ẩn, cô buộc phải chạy vào tòa nhà văn phòng bên trong khu công nghệ.
Trong 60 giây bảo hộ vừa rồi cô đã tính sẵn lộ tuyến, nhưng con đường này bắt buộc phải đi qua chỗ cô gái tóc đuôi ngựa bị đám tang thi bao vây kia.
Lâm Sơ không chút do dự, lao nhanh vào.
Tiếng bước chân khiến không ít tang thi ngoảnh đầu, lập tức bổ nhào theo. Rất nhanh, phía sau cô đã hình thành một nhóm nhỏ lảo đảo đuổi theo.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang cầm chiếc xẻng sắt, ra sức vung loạn giữa bầy tang thi.
Động tác vụng về, nhưng may mắn vẫn trúng được vài con. Đáng tiếc, toàn là những cú vô thưởng vô phạt, chẳng đánh trúng chỗ hiểm. Lũ tang thi lắc lư một hồi rồi lại nhào đến, há miệng đầy dịch nhớp nháp, chuẩn bị ngoạm lấy cánh tay cô gái.
Đúng vào lúc nguy cấp, “phịch” một tiếng nặng nề vang lên. Con tang thi kia đột ngột như bị nhấn nút tạm dừng, ngã sập ngay trước mặt cô ấy.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau chạy đi!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, tựa như một liều thuốc kích thích, làm đầu óc cô gái tỉnh táo ngay tức khắc.
Đúng rồi, phải chạy!
Cô ấy ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người vừa ra tay cứu mình.
Mái tóc ngắn gọn gàng toát lên khí chất dứt khoát, trong tay là khúc gậy đỏ loang trắng đục, mỗi lần vung ra đều chuẩn xác chí mạng, mạnh mẽ mở ra một con đường máu giữa bầy tang thi chen chúc.
Cô gái tóc đuôi ngựa nắm chặt chiếc xẻng, vội vàng chạy theo sau.
Lâm Sơ vung mạnh khúc xương đùi trong tay, bước chân kiên định, hướng thẳng về phía tòa văn phòng số 6 cách đó không xa.
Tang thi trong tòa nhà cũng bị tiếng động bên ngoài thu hút, từng con lắc lư ùa ra. Dù trong tay có vũ khí rắn chắc, cô vẫn phải vất vả lắm mới dọn ra được một đường giữa dòng lũ tang thi đang tràn tới.
Thấy ba con tang thi từ trước sau ép sát, Lâm Sơ nhíu mày, nhấc chân đá bay con bên trái, tay kia gọn gàng bổ nát đầu con bên phải. Còn chưa kịp xoay người xử lý con phía sau, thì…
“Choang!”
Một tiếng vang giòn chát chúa.
Lưỡi xẻng sắt nện thẳng xuống đầu con tang thi phía sau lưng cô, đánh bật nó lùi lại mấy bước.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đỏ hoe mắt, nghiến răng chịu đựng, dồn hết sức cho cú đánh vừa rồi.
Lâm Sơ có cơ hội thở dốc, lập tức kéo tay cô gái kia chạy về phía cửa hông, cùng nhau xông vào tòa nhà văn phòng.
Đồng hồ đếm ngược trong đầu…
16 phút 48 giây.
Trước khi hết thời gian, nhất định phải tìm được một cánh cửa còn nguyên vẹn để làm nơi trú ẩn. Nếu không, cô có thể sẽ bị nhốt cùng một chỗ với lũ tang thi này.
Nhưng nhìn quanh, tất cả các cửa đều hỏng nát, ổ khóa bị phá tung, chẳng cái nào còn khả năng đóng kín.
Lâm Sơ rút chiếc chìa khóa trong túi đeo hông ra thử.
[Lỗi! Lỗi! Không phát hiện được cánh cửa nào có thể đóng kín, không thỏa mãn điều kiện nơi trú ẩn!]
Âm thanh cảnh báo lập tức vang lên trong đầu.
Cách đó không xa, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng lấy chìa ra thử, nhưng gương mặt nhanh chóng hiện lên vẻ thất vọng
“Tiếp tục tìm.”
Lâm Sơ thuận tay vung khúc xương đùi, đánh gục một con tang thi lao tới, rồi dẫn đầu tiến sâu vào bên trong. Vừa bước được mấy bước, ngoài tòa nhà đã vang lên loạt tiếng chân dồn dập.
Những người sống sót khác cũng đã đuổi tới.
“Cái hệ thống chết tiệt này, chìa khóa bé tí, vừa sơ ý đã mất lúc nào chẳng hay, thật xui xẻo!”
“Tao thấy hai con nhỏ phía trước đều nhặt được chìa khóa, vào trong cướp thì có ngay thôi!”
“Con nhỏ tóc ngắn kia trông có vẻ khó đối phó, cứ cướp của con buộc tóc đuôi ngựa trước.”
“Xì, khó đối phó thì đã sao? Chúng nó chẳng qua cũng chỉ là đám đàn bà chân yếu tay mềm thôi.”
Đôi mắt Lâm Sơ khẽ nheo lại. Cô gái tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh hoảng hốt đến trừng hai to mắt.
Tình cảnh hiện tại của bọn họ có thể nói là bốn bề đều là địch.
Phía trước là cánh cửa cũ nát cùng bầy tang thi đang lảng vảng, phía sau là mấy kẻ sống sót đang nhăm nhe chìa khóa trong tay họ.
Trên mặt Lâm Sơ vẫn bình tĩnh như cũ.
Cô hất văng tang thi trước mặt, sải bước lao về phía hành lang sâu bên trong.
Nơi đó, có ký hiệu nhà vệ sinh.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cắn chặt môi, nghiến răng đuổi theo.
Trong nhà vệ sinh, ngoài dự đoán là hoàn toàn không có con tang thi nào, chỉ có những cánh cửa ngăn cách các buồng nhỏ.
Cửa ngăn… cũng là cửa.
Sau khi kiểm tra, Lâm Sơ thuận tay khép chặt cánh cửa cuối cùng, rồi đặt chiếc chìa khóa lên.
[Đinh—— Phát hiện cửa có thể đóng, điều kiện bố trí nơi trú ẩn đạt yêu cầu. Xin xác nhận có muốn bố trí ngay không.]
[Xin lưu ý: Sau khi xác nhận, vị trí nơi trú ẩn trong thế giới này sẽ không thể thay đổi nữa.]
“Xác nhận.”
Ngay sau khi Lâm Sơ đưa ra lựa chọn, cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng. Chỉ trong chớp mắt, cô phát hiện mình đã ở trong một không gian hoàn toàn khác.