Nhưng bây giờ, rốt cuộc là ai lại gan lớn đến mức này?
Hay nói đúng hơn, là kẻ nào đủ tự tin để dám khởi động cả hệ thống?
Trong đầu cô lập tức hiện lên gương mặt đám người kia.
Phải rồi.
Bọn chúng tuy đã đi về phía tầng hầm của tòa số 4, nhưng cả khu này tầng hầm thông nhau. Mà lối vào hầm gần tòa số 8 nhất lại nằm ngay bên cạnh tòa số 4.
Nếu mục tiêu thật sự của bọn họ là tòa số 8, thì hoàn toàn hợp lý.
Có điều, tại sao lại phải làm lớn chuyện đến vậy, khôi phục điện rốt cuộc là muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Sơ vô thức dừng lại ở màn hình hiển thị của thang hàng.
Quả nhiên, nó đã di chuyển.
Chiếc thang vốn dừng ở tầng 1, đột ngột chạy xuống, dừng lại ở tầng -1.
Lâm Sơ nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp ngay cạnh cửa thoát hiểm, ngồi thấp xuống, đôi mắt không rời bảng hiển thị.
Chừng hơn một phút sau, thang máy bắt đầu từ -1 đi lên.
Qua tầng 1, tầng 2…
Khi nó đi ngang tầng 4, tim Lâm Sơ bất giác siết chặt, nhưng rồi thang lại tiếp tục lên cao, cuối cùng dừng hẳn ở tầng 10.
Tầng 10, đó là phòng thí nghiệm.
Mục tiêu của bọn chúng… là thứ gì trong đó sao?
Lâm Sơ chợt nhớ lại đoạn khẩu hình mà mình từng đọc được.
“Hệ thống, nhiệm vụ của bọn họ… khác với nhiệm vụ của tôi, đúng không?”
[Không thể tiết lộ.]
Đáp án nằm trong dự liệu.
“Vậy chẳng lẽ đây không phải là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ?”
[Không thể tiết lộ.]
Hệ thống vẫn từ chối trả lời, mà cô cũng chẳng mong hệ thống sẽ thật sự trả lời. Cô chỉ đang mượn cớ đặt câu hỏi, để sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu.
Nhìn thang máy dừng ở tầng 10, Lâm Sơ xoay người, lập tức men theo lối thoát hiểm chạy thẳng xuống tầng 3.
Hiện giờ trong không gian của cô, dược phẩm đã gần như đầy đủ. Chỉ còn thiếu thuốc cảm, vài loại thuốc bôi ngoài da và một số thuốc OTC thông dụng.
Cô không rõ bọn họ lên tầng 10 rốt cuộc vì thứ gì, nhưng lỡ như ở đó có thứ gì đáng sợ, thì cô nhất định phải tranh thủ thời gian.
Quả nhiên, tầng 3 có đủ những loại thuốc mà cô cần.
Sau khi quét sạch toàn bộ, Lâm Sơ liếc qua màn hình hiển thị thang máy, nó vẫn dừng lại ở tầng 10.
Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ táo bạo…
…
Trong kho của tòa nhà số 8, ngoài hai thang hàng ra, còn có một thang máy dành cho nhân viên. Nó nằm khá khuất, phải rẽ qua một đoạn mới thấy.
Khác với thang hàng, thang máy này phải quẹt thẻ mới dùng được.
Mà đúng lúc trong người Lâm Sơ lại có một chiếc thẻ từ nhặt được trên xác tang thi bảo vệ ở lối thoát hiểm.
Ban đầu, vì cả khu đã mất điện, tấm thẻ này gần như vô dụng. Cô giữ lại cũng chỉ là thói quen “đi một bước nghĩ mười bước”, cẩn thận đề phòng, chứ chưa từng nghĩ nó sẽ dùng được.
Không ngờ sau khi hệ thống điện dự phòng được khởi động, lại thật sự cần dùng đến.
Cô đưa thẻ quẹt qua thiết bị ở cửa thang.
Đèn xanh lóe lên.
Thành công.
Chiếc thang vốn dừng ở tầng 1 bắt đầu chạy lên.
Lâm Sơ siết chặt gậy xương trong tay phải, đứng nép sang bên trái cửa thang.
“Ding—”
Thang dừng ở tầng 3. Cửa mở ra.
Hai tang thi mặc đồng phục nhân viên, trước ngực còn đeo bảng tên, loạng choạng bước ra.
Chưa kịp kêu gào, cả hai đã bị Lâm Sơ đập vỡ sọ trong nháy mắt. Hai gậy, sạch sẽ gọn gàng.
Cứ thế, cô thuận lợi dùng thang máy nhân viên xuống tầng -1.
Đám người kia cũng đi từ tầng -1 lên, cho nên tang thi quanh tầng hầm số 8 đã bị chúng dọn sạch từ trước.
Tầng -1 chủ yếu là bãi đỗ xe, nhưng cũng có vài phòng chức năng riêng biệt.
Lâm Sơ vừa đi vừa quan sát kỹ địa hình, cẩn thận ghi nhớ trong đầu. Rất nhanh, cô nhìn thấy phòng phân điện.
Ngay phía sau đó, còn có một phòng giám sát.
Bước chân đang hướng về phòng điện bỗng khựng lại. Cô đổi hướng, đi thẳng về phía phòng giám sát.
Cô muốn biết bọn chúng đang làm gì trên kia.
Cửa vừa mở, một con tang thi mặc đồng phục bảo vệ từ trong lao ra.
Lâm Sơ thuần thục né sang bên, vung gậy kết liễu rồi thu xác vào không gian, sau đó mới bước vào phòng.
Trong phòng vẫn còn vài tang thi bảo vệ, chứng tỏ đám người kia chưa hề ghé qua đây.
Điều này cũng hợp với suy đoán của cô.
Tự phụ, kiêu căng, và đặc biệt sĩ diện, đó chính là bản chất của gã.
Cũng là lý do mà năm đó gã sa lưới pháp luật.
Thiết bị giám sát đã được khởi động lại cùng với hệ thống điện.
Chỉ một ánh nhìn, Lâm Sơ đã có thể quan sát rõ tình hình ở từng tầng.
Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua dãy màn hình, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh tầng 10.
Nhưng trong sảnh lớn và các phòng thí nghiệm, ngoại trừ vài cái xác mặc áo blouse trắng nằm rải rác, thì chẳng còn ai cả.
Lâm Sơ khẽ động tâm, lập tức chuyển sang góc quay ở cửa thang máy.
Quả nhiên, cô đã nhìn thấy bọn chúng.
Một gã cao gầy đang áp giải tên lùn bước vào, những kẻ khác đã chờ sẵn trong thang.
Ngoại trừ tên bị áp giải, ai nấy đều nở nụ cười hài lòng, trông có vẻ như đã đạt được mục tiêu ở tầng 10.
Chúng chuẩn bị xuống rồi!
Ý thức được điều đó, Lâm Sơ lập tức quay người lao thẳng sang phòng điện.
Bên trong là dãy tủ điện khổng lồ với một loạt ký hiệu và nút bấm xa lạ, cô chẳng phân biệt nổi cái nào ra cái nào.
Nhưng… cô biết máy phát điện.
Cô lao thẳng đến đó, cúi người, giật phăng sợi dây đang cắm trên máy.
“Phụt—”
Toàn bộ ánh sáng trong tòa nhà số 8 vụt tắt.
Trong nháy mắt, cả tòa nhà lại chìm vào bóng tối dày đặc.
Lâm Sơ tiện tay thu chiếc máy phát điện chạy dầu vào không gian của mình.
Dù nơi trú ẩn của cô đã có nước và điện, nhưng xét cho cùng thì đó cũng chỉ là một nơi cố định. Huống hồ, ở mỗi thế giới đều có khả năng thất bại trong việc bố trí trú ẩn.
Nếu thật sự có ngày đó, thì chiếc máy phát điện này sẽ trở thành vật thiết yếu.
Điều mà Lâm Sơ không biết là, máy phát điện dự phòng của tòa số 8 vốn đã bị chính phủ mang đi ngay từ lúc thành phố tổ chức rút lui.
Thứ mà cô nhặt được, thực ra là đồ do đám người kia tự mang đến.
Ngay khi vừa xong xuôi mọi việc, từ giếng thang máy bỗng vang lên tiếng đập cửa dữ dội, kèm theo từng tràng chửi rủa.
Khóe môi Lâm Sơ khẽ cong lên.
Đây chính là hiệu quả mà cô mong muốn.
So với việc cắt điện khi bọn chúng còn ở tầng 10, cô thà đợi đến lúc chúng vừa vào thang, cửa vừa khép lại rồi mới ra tay.
Như vậy, thang máy sẽ mắc kẹt giữa chừng. Nếu may mắn, nó sẽ dừng ngay ở khoảng cách giữa hai tầng, khiến việc tự cứu của chúng càng thêm gian nan.
Tiếng động ầm ĩ trong giếng thang lập tức làm bầy tang thi xung quanh trở nên kích động, chúng ùn ùn lao về phía đó.
“Âm thanh xào xạc truyền vào tai, Lâm Sơ biết nếu không đi ngay thì e là sẽ muộn mất.
Không chút do dự, cô lập tức quay người bỏ chạy.
Trước khi vào đây, cô đã tính toán sẵn đường lui.
Đám kia vốn ỷ vào bản lĩnh của mình, tên cầm đầu lại là một kẻ ngông cuồng, phô trương có thừa. Thế nên, suốt dọc đường đi, chúng để lại vô số dấu vết giao chiến.
Lâm Sơ chỉ cần lần theo con đường bọn chúng đã đi, là có thể đến lối ra bãi đỗ xe ngầm gần tòa số 4.
Nhờ bọn chúng đã dọn sạch gần hết tang thi ở tầng hầm, dọc đường đi Lâm Sơ hầu như không gặp trở ngại.
Thi thoảng lại xuất hiện một hai con từ trên mặt đất lao xuống nhưng cũng đều bị cô vung xương gõ nát đầu, rồi tiện tay thu vào “đội ngũ chờ giải phẫu” của mình.
Khi cô từ cửa hầm đi lên mặt đất, đã thấy vô số tang thi trên đường đang ùn ùn kéo về phía tòa số 8.
Bất đắc dĩ, cô buộc phải vòng sang phía đông tòa số 4, men theo hướng bắc để né dòng tang thi, rồi lại luồn từ tòa số 2 trở về tòa số 6.