Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 15: Có người khởi động nguồn điện

Trước Sau

break

Tang thi trong lối thoát hiểm quả nhiên không nhiều. Suốt dọc đường lên tầng 8, cô chỉ thu thêm 5 xác tang thi vào không gian.
Tầng 8 chính là khu vô trùng.
Những nơi thế này vốn cấm người ngoài tùy tiện ra vào.
Ngay cả khi cần vận chuyển hàng, cũng phải trải qua khâu khử khuẩn và chuẩn bị nghiêm ngặt.
Bởi vậy, Lâm Sơ đoán số lượng tang thi trong tầng này sẽ không nhiều.
Quả nhiên, khi cô cẩn thận đẩy cửa chống cháy, bên trong chỉ là một khoảng yên tĩnh.
Khép lại cửa thoát hiểm, cô bước vào tầng 8.
Trước mắt là hành lang dài hun hút, hai bên mỗi phía đều có bốn tấm kính trong suốt rộng lớn và bốn cánh cửa thép khử khuẩn.
Cảnh tượng này khiến Lâm Sơ có ảo giác như trở lại phòng thí nghiệm ở trường học.
Trên mỗi cánh cửa đều có bảng ghi chú. Cô lấy điện thoại từ không gian ra, bật đèn pin, vừa định soi về phía cánh cửa bên phải thì bất ngờ nghe thấy mấy tiếng va đập.
Lâm Sơ lập tức tắt đèn pin.
Tiếng va đập yếu dần, rồi biến mất.
Nghe hướng phát ra, rõ ràng là ở phía sau cánh cửa thép kia.
Bên trong có tang thi.
Để tránh gây náo động, Lâm Sơ chỉ có thể lần mò trong bóng tối để dò xét.
Không phải phòng vô trùng nào cũng có tang thi, nhưng cánh cửa thép nào cũng đều bị khóa kín.
Tình huống này, Lâm Sơ đã sớm lường trước.
Cô móc ra một sợi dây thép nhặt được trên đường, vặn mấy cái trong tay rồi đưa thẳng vào ổ khóa. Động tác thuần thục, chỉ sau vài nấc xoay, liền nghe “cạch” một tiếng nhỏ.
Khóa mở.
Trong lòng Lâm Sơ không khỏi âm thầm cảm ơn ông chú thợ khóa hàng xóm năm xưa.
Cất dây thép vào không gian, cô siết chặt gậy xương trong tay, kéo mạnh cánh cửa thép ra.
Phòng vô trùng đầu tiên không có tang thi.
Bên trong cất giữ đủ loại dụng cụ tiêm: dây truyền dịch, kim tiêm với đủ kích cỡ khác nhau.
Lâm Sơ cân nhắc thể tích các loại vật tư khác, rồi lấy mỗi loại 200 bộ.
Thu xong, cô lại cẩn thận khóa cửa như cũ rồi mới rời đi.
Phòng vô trùng thứ hai là kho vật tư y tế cơ bản: bông y tế, băng gạc, khẩu trang, băng cuộn.
Những thứ này đối với cô mà nói, chính là nhu yếu phẩm không thể thiếu.
Dù dọc đường đi cô đã rất cẩn thận, nhưng khó tránh khỏi trầy xước, hơn nữa tương lai phải đối mặt với những thế giới nào cô còn chưa biết, bông băng cầm máu là thứ cần chuẩn bị nhiều.
Lâm Sơ lấy mỗi loại hai thùng.
Những phòng vô trùng tiếp theo chứa thuốc tiêm, vắc-xin, bột tiêm, nguyên liệu thuốc cần bảo quản vô trùng, và quan trọng nhất là dao mổ cùng đủ loại dụng cụ phẫu thuật mà cô cần.
Lâm Sơ chỉ chọn vào những phòng không có tang thi để lấy, còn phòng nào có thì bỏ qua.
Dù sao ở chung với tang thi quá lâu, đồ đạc bên trong cũng đã bị ô nhiễm. Thời gian quý giá, dưới kia còn sáu tầng cần thu gom, cô không định phí công ở đây.
Lâm Sơ quay lại lối thoát hiểm để xuống tầng.
Tiếng động lúc nãy ở tầng 8 đã thu hút hai con tang thi từ tầng 9 và tầng 10 đến chặn ngay cửa.
Vừa đẩy cửa chống cháy ra, chúng lập tức nhào thẳng tới.
May mà cô đã sớm đề phòng, nhanh chóng xử lý cả hai, rồi thu xác vào không gian, tiếp tục đi xuống tầng 7.
Tầng 7 cũng là khu vô trùng, bố cục y hệt tầng 8, chỉ khác ở chỗ đây là dược phẩm của những thương hiệu khác.
Cô tranh thủ lấy một số vật tư mà tầng trên không thể lấy được do bị tang thi làm bẩn, trong đó thu hoạch lớn nhất chính là vắc-xin phòng uốn ván.
Trong tay cô có con dao chắc chắn gây nhiễm trùng uốn ván, phối hợp với vắc-xin này chẳng khác nào một món vũ khí vừa răn đe được vừa khống chế được.
Lấy xong, Lâm Sơ không nán lại mà lập tức xuống tầng 6.
Lần này không có tiếng động nào gây chú ý, Lâm Sơ thuận lợi dọn sạch tầng 6 và tầng 5.
Từ tình trạng lộn xộn của dược phẩm, có thể thấy lúc sơ tán đã từng có người của chính phủ vào đây lấy thuốc.
Nhưng số lượng tồn kho quá nhiều, bọn họ không thể nào lấy hết, mỗi tầng vẫn còn sót lại mấy chục thùng, đủ để cô gom về.
Hai tầng này cất giữ lượng lớn kháng sinh.
Lâm Sơ không kén chọn thương hiệu, dựa vào kiến thức dược học trong đầu mà cố gắng lấy đủ các loại kháng sinh phổ rộng và kháng sinh đặc trị.
Điều khiến cô vui nhất là toàn bộ thuốc đều chưa hết hạn, mà một khi đã cất vào không gian thì sẽ không bao giờ hỏng, có thể dùng trực tiếp bất cứ lúc nào.
Dung lượng có hạn, nên cô ưu tiên kháng sinh phổ rộng, còn kháng sinh đặc trị thì lấy mỗi loại 10–20 hộp.
Nhìn không gian vốn trống rỗng của túi đeo hông dần đầy ắp thuốc men, Lâm Sơ bỗng thấy thỏa mãn vô cùng.
Ở thế giới cũ, cô vốn đã có thói quen tích trữ đồ sinh tồn, luôn chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ.
Mỗi lần chất đầy hàng hóa, cô đều cảm thấy an tâm lạ thường.
Như bây giờ, nếu không phải lo lắng bị tang thi chú ý, có lẽ cô đã khẽ ngân nga giai điệu yêu thích bằng giọng ca chẳng hay mấy của mình.
Tầng 4 cất giữ các loại thuốc giảm đau, hạ sốt, kháng viêm.
Lâm Sơ lấy mỗi loại một ít, trong đó paracetamol, ibuprofen, morphine và aspirin, mỗi loại cô lấy hẳn hai thùng lớn.
Ngay khi chuẩn bị rời tầng 4 để xuống tầng 3, bỗng trong tòa nhà vang lên liên tiếp những tiếng “tít” khe khẽ.
Hai giây sau, đèn sáng choang.
Da đầu Lâm Sơ chợt mát lạnh.
Có gió?
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy hệ thống điều hòa trung tâm bắt đầu vận hành trở lại.
Cùng lúc đó, camera giám sát ở góc tường cũng khởi động.
Lâm Sơ lập tức lao vào một góc chết của camera, giấu kín thân mình.
Không đúng.
Khu này đã sớm cắt điện rồi, thậm chí phải nói rằng cả hệ thống điện của thành phố đã hoàn toàn sụp đổ. Vậy thì tại sao bây giờ lại có điện?
Trong đầu Lâm Sơ lóe lên hàng loạt suy đoán, nhưng chỉ có một khả năng là hợp lý nhất lúc này.
Hệ thống điện dự phòng?
Theo cô biết, những kho dược phẩm kiểu này thường sẽ được trang bị một bộ máy phát điện dự phòng.
Bởi một số loại thuốc cần được bảo quản ở nhiệt độ thấp, nếu bất ngờ mất điện sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng, nên thông thường kho sẽ được lắp thêm máy phát điện chạy dầu diesel.
Chỉ cần có người khởi động, cả tòa nhà sẽ lập tức khôi phục nguồn điện.
Điều này đồng nghĩa, trong tòa nhà này… không chỉ có mình cô.
Lâm Sơ từng nghĩ đến cách này, nhưng ngay lập tức đã phủ định. Bởi việc khởi động nguồn điện dự phòng quá mức phô trương.
Cô chỉ muốn âm thầm thu thập vật tư, giờ mà bật sáng cả tòa nhà, thì chẳng khác nào treo biển báo khổng lồ, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người sống sót khác.
Nếu có kẻ tìm đến cướp đoạt, cô sẽ mất nhiều hơn được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc