Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 11: Sợ thần sợ quỷ

Trước Sau

break

Rời khỏi kho hàng nhỏ chỉ rộng chừng 2 mét vuông, tay Lâm Sơ khựng lại khi vén tấm rèm xanh nhạt chắn cửa.
Khu trú ẩn hiện giờ của cô phải nói là tạm bợ đến mức khó tin. Giữa phòng và nhà vệ sinh không hề có cửa, chỉ che tạm bằng một mảnh rèm ngắn màu trắng. Còn giữa nhà vệ sinh và căn phòng giải phẫu mới dựng lên thì thậm chí đến rèm che cũng chẳng có.
Nghĩ tới đây, cô dứt khoát gỡ luôn tấm rèm xanh nhạt của kho mang theo.
Rẽ sang phía sau, nơi đó là phòng nghỉ của nhân viên cửa hàng.
Trên cửa treo một tấm rèm xanh giống hệt, Lâm Sơ nhanh tay tháo xuống.
Cánh cửa phòng nghỉ đã vỡ nát, nhìn dấu vết có thể đoán nơi này từng xảy ra một trận chiến rất kịch liệt. Ngay cả ô cửa sổ cao ngang nửa người trong phòng cũng bị đập nát.
Trong phòng giờ chỉ còn lại một chiếc giường sắt đơn giản và một mớ bừa bộn ngổn ngang.
Vừa nhìn thấy giường, mắt Lâm Sơ sáng rực.
Đúng là cầu được ước thấy, phòng giải phẫu của cô còn thiếu một cái giường.
Dù khung giường thấp, nhưng chiều dài lại vừa vặn, không dùng có thể gấp lại. Còn về độ cao… cô tính lát nữa nhặt ít gạch đá chèn thêm cho cao.
Giường nhanh chóng được cất vào không gian, cô thỏa mãn tiếp tục tìm kiếm.
Có lẽ vì tận thế đã kéo dài lâu, cửa hàng này cũng nhiều lần bị lục soát, hầu như những thứ có giá trị, dễ mang đi đều đã sạch trơn.
Chỉ còn sót lại đồ hỏng hóc, hoặc vài thứ cồng kềnh khó vận chuyển như giá kệ, giường sắt.
Ngoài ra còn là mấy tờ tờ rơi quảng cáo cũ và poster treo tường.
Trong góc đặt giường, Lâm Sơ lại bới ra thêm một cây thông bồng cầu. Dù đã được chùi rửa sạch sẽ, nhưng vẫn thấy rõ dấu vết từng sử dụng.
Nhớ đến vài video cải tạo mà cô từng xem, Lâm Sơ nhăn mũi, lấy giấy quảng cáo quấn bọc kín ba lớp, rồi cũng nhét vào không gian.
Khi đang kiểm lại chiến lợi phẩm gom được trong cửa hàng tiện lợi, cô bỗng nghe thấy một tràng bước chân từ xa vọng tới, càng lúc càng gần.

“Lão đại cũng thật là, đến lúc này rồi mà còn bắt bọn mình quay lại chụp ảnh lưu niệm cho ‘tác phẩm’ của ảnh.”
“Đại ca vốn thích cái kiểu này mà, nghe nói năm xưa cũng vì thế mà bị tóm vào trong này. Lần này khó khăn lắm mới gặp cơ hội, lại nhặt được cả máy ảnh xịn. Nếu không phải vì phải trấn thủ bên kho, chắc chắn ảnh đã tự mình đến tận đây rồi.”
Tiếng bước chân, tiếng trò chuyện càng lúc càng gần.
Nghe hướng âm thanh, Lâm Sơ khẽ nép tới bên cửa sổ, mượn ánh trăng nhìn ra ngoài.
Rất nhanh, hai cái bóng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Một cao to mập mạp. Một thấp gầy. Đều là đàn ông.
Tên cao béo cầm gậy bóng chày, vung một cú hất văng con tang thi lạc đàn đang lao tới, sau đó tiến lên, liên tiếp đập nát đầu nó rồi tiện tay hất xác sang một bên.
Tên thấp gầy ôm một vật hình vuông, bước theo sau, ánh mắt liên tục đảo quanh như canh chừng tang thi bất ngờ xuất hiện.
Qua đoạn trò chuyện, Lâm Sơ đoán được thứ hắn ta đang cầm chính là máy ảnh cơ.
Xem ra hung thủ không biết moi đâu ra một cái máy ảnh, coi như báu vật, liền sai người quay lại chụp lại “tác phẩm” của hắn để sưu tầm.
Không ít tên sát nhân biến thái, tự luyến đến cực độ cũng có loại sở thích bệnh hoạn này.
Nghĩ tới đây, mắt Lâm Sơ khẽ nheo lại. Nếu cô nhớ không nhầm, từng có một vụ án cô tham gia xử lý cũng gặp tội phạm có thói quen tương tự.
Cô siết chặt chiếc gậy xương trong tay, nhanh chóng tính toán xác suất thắng thua.
Hệ thống giao cho cô nhiệm vụ phải sống sót, vì vậy cô bắt buộc phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu.
Nhưng với thân phận từng là người trong hệ thống tư pháp, cộng thêm sự nghi hoặc trong lòng, cô không thể cứ thế bỏ đi.
Nhìn bóng hai kẻ kia dần tiến sát cửa hàng, mắt Lâm Sơ thoáng lóe sáng, trong đầu đã có quyết định.
“Ph… Phong… Phong ca, anh, anh…”
“Có gì thì nói thẳng, có tao chắn trước rồi, sợ cái đếch gì!”
Tên cao béo được gọi là “Phong ca” liếc xéo gã thấp gầy, khinh thường hừ mũi.
Là đàn ông, gã khinh nhất loại nhát gan, lề mề này. Nếu không phải lão đại lệnh cho gã hộ tống thằng này đi chụp chiến lợi phẩm, thì gã đã mặc kệ từ lâu.
Gã thấp gầy liên tục lắc đầu, cố nuốt nước bọt, rồi mới dám lí nhí: “Ph… Phong ca, anh xem… cánh cửa kia đóng rồi. Em nhớ lúc bọn mình đi thì cửa mở mà.”
Thực ra, lúc còn ở xa hắn ta cũng thấy cửa vẫn mở, chẳng hiểu sao tới gần lại thành ra đóng chặt.
Nhưng câu này hắn ta không dám nói ra, bởi hắn ta biết rõ Phong ca ghét nhất chính là mấy chuyện “mê tín quỷ quái”. Giờ hắn ta còn phải nhờ người ta che chở, chẳng dại gì chọc giận.
Quả nhiên, nghe vậy, Phong ca hừ lạnh một tiếng: “Sợ thần sợ quỷ cái gì! Mày lại không phải đứa cuối cùng rời đi, cửa đóng thì đã sao, nhớ nhầm cũng bình thường thôi.”
Nghe gã nói, tên thấp gầy cũng bắt đầu lung lay, tự nghi ngờ trí nhớ của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, cả hai đã đứng trước cửa hàng.
Tên cao béo chẳng mảy may cảnh giác, liền đưa tay kéo cửa.
“Công nhận con đàn bà đó trông cũng ngon phết. Nếu không phải lão đại mắc bệnh sạch sẽ, để bọn mình vui vẻ một trận rồi xử thì còn gì bằng. Tặc, chết rồi liệu có còn ngon như lúc sống không nhỉ?”
Cửa vừa mở, một luồng gió lạnh lùa thẳng vào mặt gã thấp gầy. Lời Phong ca lại vang bên tai khiến hắn ta rùng mình phát run.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc