Bị người khác nhanh chân chiếm trước rồi sao?
Trong tình huống lý tưởng, Lâm Sơ chẳng hề muốn chuyện này xảy ra. Nhưng cô buộc phải thừa nhận, bọn họ bị ném vào một thế giới mà dịch tang thi đã bùng phát từ lâu, khả năng này thực sự quá cao.
Cô không biết, trước nhóm của mình, hệ thống có từng thả thêm người nào vào đây hay không.
Huống hồ, bản thân thế giới này vốn đã có người bản địa.
Dịch bệnh kéo dài đến giờ, mấy cửa hàng tiện lợi chắc chắn là nơi đầu tiên bị vét sạch.
Con đường vắng ngắt, gần như thông suốt không một trở ngại.
Lâm Sơ vừa cảnh giác quan sát, vừa nhanh chóng đến trước cửa hàng tiện lợi.
Cánh cửa mở toang.
Dấu chân lộn xộn kéo dài ra ngoài, trên nền đất loang lổ vết máu đặc sệt, còn tươi mới.
Người đã rời đi rồi.
Lâm Sơ cúi mắt nhìn dấu giày hướng ra ngoài, trong lòng âm thầm phán đoán.
Cô không vội bước vào, nép sát bên cửa, lắng nghe hồi lâu.
Không có tiếng hô hấp, cũng chẳng có động tĩnh bất thường.
Cô giơ gậy xương, cẩn trọng bước vào trong.
Máu dính đầy đế giày, mùi tanh nồng nặc khiến cô vô thức nhíu mày.
Lạ thật, cho dù trước đó đã giết chết không ít tang thi, thấy qua vô số cảnh máu thịt be bét, cô vẫn chưa từng thấy khó chịu như thế này.
Máu sao?
Đúng rồi.
Để nhanh chóng giải quyết tang thi, mọi người thường tấn công trực diện, hạ gục trong vài chiêu, rất ít khi tạo ra vết thương lớn chảy nhiều máu như vậy.
Lượng máu trước mắt… giống như do một kẻ giết người biến thái cố ý rạch ra.
Ánh mắt Lâm Sơ chợt sắc lạnh, dòng suy nghĩ bị cắt ngang…
Cô đã nhìn thấy nguồn gốc của vũng máu.
Là một người phụ nữ.
Cơ thể trần truồng như con búp bê rách nát bị vứt bỏ trên nền đất, mặt ngửa lên trời. Hai má bị rạch thành một dấu “X” thật sâu, da thịt lật ngược ra ngoài, khung cảnh kinh hoàng khó tả.
Dòng máu trào ra từ cổ họng nạn nhân.
Trên cổ có một vết cắt ngang dài hơn chục phân, da thịt bị cứa đến nát bấy, giống như bị dao cùn chém tới lui nhiều lần.
Toàn thân trần trụi, loang lổ vết máu đỏ bẩn thỉu.
Tiếp tục nhìn xuống, phía dưới… càng thảm không nỡ nhìn.
Thái dương Lâm Sơ giật liên hồi.
Cảnh tượng này… cô từng thấy rồi.
Một năm trước, khi mới thực tập pháp y, vụ án đầu tiên cô tiếp nhận có hiện trường nạn nhân nữ… cũng hệt như thế này.
Có kẻ đang bắt chước cách gây án?
Hay là… tên sát nhân biến thái kia cũng bị ném vào thế giới vô hạn tận thế này?
Nhưng không đúng.
Nếu cô nhớ không lầm, kẻ đó đã bị xử tử từ nửa năm trước.
Lâm Sơ chỉ thấy trong chuyện này ẩn chứa mối liên hệ nào đó, song manh mối còn quá ít, tất cả chỉ là suy đoán.
Sau khi xác nhận cửa hàng không còn người sống, cô nhanh chóng bước tới, đặt tay lên thi thể kiểm tra nhiệt độ.
Vẫn còn hơi ấm, chưa lạnh cứng, chứng tỏ mới chết chưa lâu.
Hung thủ, e rằng còn ở quanh đây.
Không hay chút nào.
Lâm Sơ khẽ nhíu mày, cúi xuống, đưa tay khép đôi mắt còn trợn trừng của người phụ nữ lại.
Đôi mắt lạnh lẽo của cô lướt một vòng quanh cửa hàng tiện lợi rộng chưa tới hai mươi mét vuông, rồi đứng dậy, kéo một tấm bạt nhựa đỏ trắng xanh dưới đất, phủ lên thi thể kia.
Sau đó, cô bắt đầu lần “mua sắm 0 đồng” đầu tiên trong đời.
Trong thời tận thế, thứ mà người bình thường cần tích trữ nhất chính là nước uống và các nhu yếu phẩm hằng ngày.
Kế đó là những món hàng khan hiếm nhưng có giá trị trao đổi cao, chẳng hạn như thuốc lá, rượu…
Nhìn quanh một vòng, Lâm Sơ gần như không thấy bóng dáng những thứ này trong cửa hàng, ngay cả mấy món thường đặt ở quầy tính tiền như bao cao su hay kẹo cao su cũng biến mất sạch sẽ.
Các kệ hàng gần như đã bị dọn trống.
Nếu người khác chỉ quan tâm đồ trên kệ, thì Lâm Sơ lại đặc biệt hứng thú với… cái kệ.
Cô giơ tay thu vào ba cái kệ trông có vẻ sạch sẽ nhất ở phía sau cửa hàng, bỏ thẳng vào không gian ba lô.
Hiện tại, khu trú ẩn của cô còn nhỏ, không gian ba lô cũng hạn chế. Những chiếc kệ này có thể tận dụng chiều cao để tăng chỗ chứa, là dụng cụ cất đồ cực kỳ tuyệt vời.
Chỉ tiếc không thể lấy quá nhiều, dù sao chỗ trống cũng chẳng còn bao nhiêu.
Một kệ dài 2 mét, cao 1m7, rộng 0,5 mét. Ba cái kệ đã gần như chiếm trọn phần diện tích còn lại trong không gian của cô.
May mà cô có thể đặt đồ lên mấy cái kệ đó.
Trong một góc cửa hàng, cô moi ra được cả thùng bánh mì đã quá hạn một năm, phủ kín mốc xanh. Có lẽ vì quá kinh khủng nên ngay cả loại lương khô cứu đói này cũng bị bỏ xó, chẳng ai thèm động vào.
Lâm Sơ lập tức thu trọn thùng bánh mì ấy, đặt lên tầng cao nhất của một chiếc kệ.
Ăn được hay không thì chưa biết, cứ mang về dùng kỹ năng “biến phế thành bảo” thì sẽ biết ngay.
Ngoài ra, trong kho nhỏ phía trong, cô còn lục được nửa thùng mì ăn liền mốc meo, một thùng trà sữa biến thành dung dịch đục ngầu, hai thùng sữa đã phồng gói.
Niềm vui bất ngờ nhất là hai thùng cơm hộp bảo quản ngắn hạn, loại chỉ cần hâm nóng là có thể ăn ngay. Có lẽ vì bị để trong kho nên ban đầu không ai tìm thấy, đến khi lôi ra thì đã ôi thiu, mốc meo, chẳng còn ăn nổi nữa.
Thế là rơi vào tay cô.
Cô không biết kỹ năng “biến phế thành bảo” có thể biến số đồ ăn hỏng này thành cái gì, nhưng xét theo nghĩa chữ thì ít nhất cũng có thể biến thứ không ăn được thành thứ có thể ăn được.
Từng thùng thực phẩm biến chất lần lượt được xếp vào không gian. Nhìn nửa cái kệ đã chật cứng, tâm trạng nặng nề ban nãy của cô cũng dần sáng sủa hơn.
Điều bất ngờ hơn cả là khi thu dọn xong, cô lại tìm thấy một thùng giấy ăn còn nguyên vẹn, thêm một thùng băng vệ sinh chưa mở.
Tuy cô rất thích mấy món phế phẩm để về luyện kỹ năng, nhưng mấy vật dụng thiết yếu còn lành lặn thế này thì càng không thể bỏ qua. Cô nhanh chóng dọn hết vào không gian.