Lời nói như đâm trúng tim đen, khiến Nguyễn Đề sững lại một giây. Nhưng rồi, cô lại tiếp tục nức nở, tiếng khóc lần này càng thêm phần thê thảm, như muốn người xung quanh đều thương xót. Lời cô nói lí nhí, nửa rõ nửa không, chỉ nghe ra toàn là sự oan ức, yếu đuối.
Mọi người xung quanh thấy cô khóc sắp không thở nổi, vội vàng dìu cô ra khỏi phòng. Có người còn lớn tiếng quát, bảo nhanh chóng đưa đi khám bác sĩ, kiểm tra xem có bị thương ở đâu không, thậm chí còn thề sẽ không để yên chuyện này với An Quân Thiển.
Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, An Quân Thiển cảm thấy ngực mình phập phồng dữ dội. Anh bị chọc tức đến mức không còn bình tĩnh được nữa. Ban đầu, khi Nguyễn Đề đề nghị luyện tập cùng, anh còn thấy biết ơn. Cô ta yêu cầu anh diễn vai nữ phụ, anh cũng không phản đối, dù sao cũng chỉ là diễn. Nhưng khi đến phân đoạn tát mặt, cô ta mạnh tay quất thẳng một cái “chát,” khiến anh choáng váng, cảm giác như cả hàm răng đều bị lung lay.
Sau khi tát xong, Nguyễn Đề vội vàng xin lỗi, luôn miệng nói là không cố ý, còn lấy khăn giấy ướt lau mặt cho anh. Anh nghĩ chắc chắn trước kia cơ thể này không có thù oán gì với cô ta, nên cũng tin lời và nói không sao, bản thân không phải loại đàn ông nhỏ nhen.
Vài phút sau, cả hai tiếp tục tập luyện. Lại đến cảnh đó, và lần này, không chút nương tay, cô ta lại vung thêm một cái “chát” nữa. Hai dấu tay chồng lên nhau trên gò má, sức mạnh khiến anh suýt ngã. Đến lúc này, An Quân Thiển ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra cô ta cố tình.
Nguyễn Đề lại nở một nụ cười nham hiểm, giọng điệu chua chát:
“Ôi, tôi không cố ý thật mà. Anh phải tin tôi chứ. Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên cứ sơ suất mãi thôi. Nhưng mà… nhìn mặt anh sưng thế kia, không biết Hạ tiên sinh có còn thích được nữa không. Hay là anh gọi người đến kiểm tra đi?”
Nghe xong, An Quân Thiển như bừng tỉnh. Trong lòng anh thầm rủa, mắng thẳng cái đống "hoa đào thối" của Hạ Dĩ Thâm. Hóa ra, đây là tác phẩm của một trong những "bóng hồng" quanh hắn.
Người phụ nữ đó vẫn chưa buông tha, cười mỉa mai, giọng điệu châm chọc:
“Hay thật đấy, anh xem thử đi. Mặt anh bị đánh hỏng thế này, còn gì để khiến Hạ tiên sinh mê mẩn nữa đây? Một người đàn ông mà ngoài cái mặt ra, còn gì để so với tôi?”
Câu nói như châm dầu vào lửa. An Quân Thiển lần này thực sự giận dữ. Nếu nói trước kia An Thiển chỉ là kiểu người miệng lưỡi sắc bén, hống hách nhưng không dám làm gì thì Nguyễn Đề đã nắm chắc anh trong tay. Nhưng tiếc thay, An Thiển hiện tại không còn là kẻ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Là một thiếu gia xuất thân từ gia đình lớn, anh biết nhún nhường trước Hạ Dĩ Thâm vì không còn lựa chọn, nhưng với người khác thì lại khác.