Khi Chu Dung và Ngụy Hán đang bàn về kế hoạch công việc, bất chợt có người gõ cửa bước vào. Người này trông có vẻ ngần ngại nhưng vẫn nói:
“Chị Chu, An Thiển đánh nhau rồi, chị mau qua xem đi!”
“Cái gì?!” Chu Dung như muốn nhảy dựng lên. Trước kia cậu ta dù chỉ biết cãi lộn nhưng ít nhất chưa từng động tay động chân, giờ còn ra tay đánh người?
“Mau đi đi, cậu ấy đánh Nguyễn Đề. Có rất nhiều người tới can ngăn mà không được.”
Chu Dung cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung. Cô vội vàng chạy một mạch năm tầng lầu, không chờ nổi thang máy. Vừa đến phòng quay MV, cô đã thấy Nguyễn Đề đang đứng nép vào một góc, ôm mặt khóc nức nở, xung quanh là một đám đông.
Theo kế hoạch, sau khi hoàn thành công việc chính, mọi người đã giải tán hết. Trong phòng chỉ còn lại An Quân Thiển và Nguyễn Đề để tập luyện một cảnh diễn tay đôi. Không ngờ, một số người đi ngang qua nghe thấy tiếng động lớn bên trong, khi vào thì thấy An Quân Thiển đang đánh Nguyễn Đề.
Chu Dung lao vào, bắt gặp An Quân Thiển đứng ở giữa phòng. Cô khựng lại. Gương mặt tinh xảo của cậu giờ đây in hằn một dấu tay rõ rệt trên má trái, đến nỗi đã sưng tấy lên. Gương mặt vốn nhỏ nhắn của cậu gần như bị bàn tay ai đó phủ kín.
“Cậu làm sao thế này?!” Chu Dung tức giận, nhưng lo lắng nhiều hơn. “Dù là bình hoa thì cũng phải dựa vào gương mặt để kiếm sống, giờ mặt mũi thành ra như vậy thì tính sao?”
An Quân Thiển nhếch miệng cười, nụ cười đầy bất cần nhưng không giấu được sự đau đớn. Má trái cậu bỏng rát như có lửa đốt. Cậu đưa tay chạm nhẹ lên, nhíu mày, giọng khô khốc:
“Bị con mụ điên kia đánh đấy.”
Chu Dung còn chưa kịp hỏi thêm, thì trợ lý của Nguyễn Đề đã lớn tiếng chỉ trích:
“An Thiển, cậu có còn liêm sỉ không? Cậu có phải đàn ông không hả? Chỉ vì Nguyễn Đề sơ suất, lỡ tay một chút trong lúc diễn mà cậu nổi giận, túm lấy cô ấy rồi đánh tới tấp? Đóng phim mà không có va chạm thì gọi gì là diễn xuất? Đàn ông mà hẹp hòi thế à?”
Phía bên Nguyễn Đề, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nghẹn ngào đến mức run rẩy cả người. An Quân Thiển hít sâu một hơi, cảm thấy cơn giận trong lòng mình sắp bùng nổ. Anh buột miệng chửi thề, giọng nói lạnh buốt:
“Cô ta có cố ý hay không, tự cô ta rõ. Tôi đánh cô ta oan hay không, cô ta cũng tự biết. Làm người thì tích chút đức, đừng suốt ngày chỉ chăm chăm nghĩ cách leo lên giường của ông chủ.”