Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào

Quyển 1: Indominus Rex - Chương 25

Trước Sau

break

Assath lần đầu tiên nhìn thấy loài khủng long biết bay.

Sải cánh của chúng dài hàng mét, mỏ nhọn như gai, xương cánh thô to, móng vuốt sắc tựa móc sắt. Nhưng mà... Trông chẳng có bao nhiêu thịt để ăn.

Có lẽ để thuận lợi cho việc bay lượn, chúng có thân hình góc cạnh, trọng lượng khá nhẹ nhưng sức mạnh lại cực kỳ lớn, có thể dễ dàng tha đi vật nặng—chẳng hạn như mấy kẻ xui xẻo bị hất văng khỏi trực thăng.

Thoáng nhìn qua, trong đám người rơi xuống dường như có cả Simon.

Nhưng Assath chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt, không có ý định quay lại cứu giúp—không quen.

Hơn nữa, đến nước này rồi, nguyên tắc “lấy con người làm trung tâm” không còn phù hợp với môi trường sinh tồn trên đảo Nublar nữa, thay vào đó, “chọn lọc tự nhiên” mới là quy luật tối thượng.

Sự cạnh tranh trong tự nhiên đối xử công bằng với tất cả sinh vật, sống hay chết dựa vào vận may, no hay đói tùy vào bản lĩnh. Assath sẽ không vô duyên vô cớ can thiệp vào cuộc săn mồi của lũ Pterosaur, cũng giống như chúng đừng hòng moi được gì từ cô.

Nếu là ngày thường, cô hẳn sẽ nghiên cứu kỹ về chúng, nhân tiện suy nghĩ xem cách săn bắt nào là hiệu quả nhất.

Nhưng hôm nay không được.

Cô—một kẻ chạy trên đất—đã vô tình chen chân vào cùng một đường đua với cả bầy sinh vật bay lượn. Trước khi có kết quả, chưa ai biết ai sẽ là kẻ thắng cuộc.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa!

Thực tiễn mới sinh ra chân lý. Assath nhận ra rằng tốc độ bay nhanh hơn tốc độ chạy, bởi lũ cánh có màng kia ít khi gặp phải chướng ngại vật trên đường.

Hơn nữa, chúng chỉ cần sà xuống là có thể ra tay với cô, trong khi cô lại chẳng thể nhảy lên không trung phản kích chúng.

Quá ức chế!

Vì sinh tồn, vì trở nên mạnh mẽ, cô đã học được cách săn mồi và ngụy trang, học được bơi lội và ẩn nấp. Nhưng bay lượn thì học kiểu gì? Đây chính là rào cản gien mà cô không thể vượt qua!

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cúi đầu lao đi, tốc độ ngày càng nhanh. Chẳng bao lâu sau, cô vượt qua phần lớn lũ Pterosaur, dần dần vượt lên trước.

Trên đường chạy, cô lại đụng phải hai thằng nhóc may mắn kia.

Chẳng biết chúng moi đâu ra một chiếc xe mui trần, đang rú hết công suất phóng về phía khu vực đông người.

Nhìn thấy cô đang đuổi theo sau xe, hai đứa sợ đến mức mặt mũi tái mét. Lại nhìn thấy bầy Pterosaur bên cạnh cô, con ngươi chúng rung lên bần bật, suýt nữa hoảng đến nổ tung.

"Zach, nhanh lên!"

"Không nhanh hơn được nữa!"

Chúng gào đến rách cổ họng, nhưng chiếc xe cũ kỹ kia dù có cố gắng thế nào cũng không tăng tốc nổi.

Còn cô, không nói một lời, đã sánh ngang với chiếc xe. Hai đứa nhóc mặt cắt không còn giọt máu, cứ tưởng mình sắp mất mạng dưới hàm răng sắc nhọn của loài khủng long—nhưng cô không hứng thú với mấy miếng thịt lèo tèo này, huống hồ chi, chúng là con người—loài sinh vật khiến cô buồn nôn.

Assath khịt mũi đầy khinh bỉ, xịt cả một đống nước mũi lên người hai đứa trẻ.

Sau đó, dưới ánh mắt ngơ ngác của chúng, cô sải bước vượt qua chiếc xe, toàn lực bứt phá khỏi lũ Pterosaur, chỉ để lại một bóng lưng hòa vào làn bụi cuồn cuộn.

Hai đứa nhỏ đần thối mặt.

Zach đập mạnh tay lên vô lăng: “Anh không nhìn nhầm chứ? Nó khinh bỉ anh à? Anh đã tăng tốc hết cỡ rồi mà lại bị một con khủng long cười nhạo?! Nó thà ăn anh đi còn hơn!”

Lòng tự tôn của một cậu thiếu niên đã phải chịu đả kích nặng nề.

Gray lẩm bẩm: “Không phải ảo giác đâu, hình như nó thực sự không ăn thịt người... Ôi không! Zach!”

Cậu hét lên, “Lũ Pterosaur! Chúng đuổi theo rồi, nhanh lên!”

Thế là, trên con đường bụi mù của loài người, xuất hiện một cảnh tượng hiếm thấy.

Một con khủng long khổng lồ chạy phía trước, một chiếc xe du lịch cũ kỹ đuổi theo phía sau.

Bụi đất tung mù trời, che kín tầm nhìn, rồi lại bị những vị khách không mời mà đến trên không trung khuấy tung, trút thẳng xuống rừng rậm, biến màu xanh thẫm thành một lớp vàng nghệ mịt mù.

Không biết đã chạy bao lâu, Assath trông thấy một bức tường, trên cánh cổng có treo biển, còn trên đỉnh tường có hai người cầm súng đứng gác.

Trực giác nói cho cô biết—đến nơi rồi!

Nếu nói rằng những sinh vật trên không tiến về phía trước một cách lặng lẽ, thích hợp cho những cuộc tập kích, thì những sinh vật trên mặt đất lại đi đến đâu gây chấn động đến đó, có tác dụng cảnh báo từ xa.

Kể từ khi loài khủng long xuất hiện trên thế giới hai mươi năm trước, con người đã hiểu rõ một điều.

Những loài khủng long khổng lồ như bạo chúa, khủng long gai, khủng long lưng thẳng khi di chuyển, mặt đất sẽ rung chuyển, mặt nước sẽ gợn sóng, không gian xung quanh thậm chí còn vang lên tiếng rền rĩ, giống như tiếng tim đập dồn dập, ngày càng gấp gáp...

Lúc này cũng vậy.

Dưới ánh mặt trời chói chang, một số du khách nghe thấy tiếng “rầm rầm” dội lại, tựa như những nhịp trống dồn dập, càng lúc càng gần.

Mặt đất rung chuyển, những chiếc cốc trên bàn rung lên, mặt nước bên trong gợn sóng rồi bắn tung tóe.

Bàn ghế đổ nhào, người đứng cũng lảo đảo. Khi những vị khách nhận ra điều bất thường và ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh vọng đến, thì loa phát thanh ở trung tâm đột nhiên vang lên với âm lượng lớn nhất, phát ra một câu khiến người ta kinh hãi.

“Thưa quý vị, do khu vực kiểm soát mất quyền kiểm soát, xin hãy nhanh chóng tìm nơi trú ẩn.”

“Khu vực kiểm soát đã mất quyền kiểm soát, xin hãy...”

Giọng nói điện tử vang lên, từng từ một đều dễ hiểu, nhưng khi ghép lại, tại sao họ lại không thể hiểu được?

Khu vực kiểm soát là ở đâu?
Thứ gì đã mất kiểm soát?
Phải nguy hiểm đến mức nào mà du khách lại được yêu cầu tự tìm nơi ẩn nấp? Nhân viên an ninh công viên đâu? Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?

"Gào——"

Lời thông báo còn chưa dứt, tiếng gầm của Indominus đã vang lên.

Trong sự kinh hoàng của đám đông, một con khủng long khổng lồ với lớp vảy bạc xám nhảy phốc lên bức tường bảo vệ gần trung tâm du khách. Đôi chân sau mạnh mẽ giẫm nát cả phần tường thành, mượn lực nhảy lên cao, ngẩng đầu quẫy đuôi, há to cái miệng…

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, bản năng săn mồi của nó đã phát huy đến cực hạn. Hai hàm răng sắc bén khép lại—chặt đứt con Pterosaur dẫn đầu thành hai nửa!

Ngay sau đó, nó hất mạnh cái xác, con Pterosaur chết thảm bị ném văng đi, phá tan đội hình bay lượn trên không.

Máu tươi rơi xuống đất, nội tạng bắn tung tóe lên tường. Đòn tấn công của Assath giúp loài người giành được chút ít thời gian phản ứng, nhưng đối với những kẻ đã quen với sự an toàn, chừng đó cũng chỉ như muối bỏ biển.

Chỉ đến khi cô tiếp đất, giẫm nát một chiếc siêu xe đắt tiền, những tiếng thét chói tai mới bùng nổ khắp nơi, đám đông hoảng loạn chạy tán loạn.

Trên chiếc xe địa hình, nhóm lính đánh thuê lập tức giương súng, nhắm thẳng vào cô mà bắn!

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc viên đạn chạm đến cằm cô, Assath vung đuôi—quét mạnh khiến chiếc xe quân sự nặng sáu tấn bị hất bay, đập mạnh vào bức tường phía sau, làm lõm cả một mảng lớn.

Con người vốn định tập trung hỏa lực vào cô, nhưng bầy Pterosaur lại bất ngờ tấn công, phá vỡ đội hình của họ.

Bọn Pterosaur lao xuống đám du khách, tựa như đang thưởng thức một bữa tiệc buffet, lần lượt quắp từng người bay lên. Đám lính buộc phải xoay mũi súng cứu người, quyết định tiêu diệt các mục tiêu trên không trước.

Assath không quan tâm đến chúng. Cô chỉ không ngừng đánh hơi, cố tìm ra vị trí của Susan.

Nhưng nơi này quá đông người, lại đầy rẫy công trình cao thấp khác nhau, cô không biết bệnh viện ở đâu, cũng không biết làm sao tìm được Susan. Thế nên cô ngẩng cao đầu, gầm lớn một tiếng, hy vọng Susan có thể nghe thấy.

Đáng tiếc, Susan không đáp lại.

Không còn cách nào khác, Assath đành quyết định bám theo bọn Pterosaur. Dù da thịt của chúng mong manh, nhưng tài tìm người thì không ai sánh bằng. Bất kể loài người trốn ở đâu, dù là giữa đống đổ nát, chúng đều có thể moi ra được. Nếu vậy, có lẽ tìm một người như Susan cũng chẳng phải chuyện khó khăn?

"Gào!"

Nhưng trước khi bọn Pterosaur kịp phát hiện ra Susan, cô đã bị một nhóm người có vũ trang bao vây.

Bọn họ mặc đồng phục giống hệt nhau.
Đi xe bọc thép.
Đồng loạt giương họng súng về phía cô.

Cô hiểu—

Không bao lâu nữa, nơi đây sẽ biến thành chiến trường giữa cô và loài người.

Cô có đủ khả năng để sống sót. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ phải giết vô số đồng loại của Susan, rồi mang trên mình đầy vết máu để gặp cô ấy.

Vì lý do nào đó, cô cảm thấy như vậy không ổn. Nếu có thể, cô hy vọng thứ mà Susan chạm vào sẽ chỉ là nước mũi của cô, chứ không phải máu thịt của con người.

Trong lúc Assath còn đang phân vân về cách "ra tay nhẹ nhàng" với loài người, đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Mùi hương này phát ra từ phía chân sau của cô, lẫn trong mùi mồ hôi, vô cùng rõ ràng.

Cô nhớ rằng, khi Susan vẫn còn có thể đi lại, bà ấy đã dặn dò cô:
"Hãy nhớ lấy mùi hương này, đi tìm cậu ta, cậu ta sẽ giúp con."
"Owen nuôi bốn con Velociraptor."

Owen?

Người đàn ông đó?

Ngay lúc đám người chuẩn bị nổ súng, Assath nghiêng đầu, cúi xuống nhìn về phía chân sau của mình.

Rồi cô thấy Claire—người mà cô đã gặp hai lần—đang ôm chặt một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Bên cạnh họ là hai cậu thiếu niên trông quen mặt.

Hả?

Cô thực sự không hiểu ý nghĩa của việc "con người ôm nhau".

Trong thế giới của cô, khi một con khủng long ôm chặt con khác, kết quả tiếp theo thường chỉ có hai khả năng—một là siết cổ, hai là moi ruột. Giống như cô và đồng loại của mình. Nhưng loài người thì khác. Họ ôm nhau không phải để giết chóc, mà dường như chỉ đơn thuần là một cách thể hiện sự thân mật.

Có lẽ vì sự hiện diện của cô quá đáng sợ, họ nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt của cô.

Sau thoáng sững sờ, Owen lập tức kéo những người khác ra phía sau, còn anh ta thì đứng ra đối mặt với cô, giương súng lên.

Lại là súng…

Phiền phức.

Nếu cô thực sự muốn ra tay, bọn họ thậm chí không có thời gian để rút súng ra nữa.

Cô chỉ muốn biết Susan đang ở đâu. Nhưng làm thế nào để bọn họ hiểu rằng, cô không có ý định gây chiến với loài người—ít nhất là hiện tại?

Không ngờ, cơ hội lại đến ngay lập tức—

Một con Pterosaur đột ngột lao xuống, tóm lấy trợ lý của Claire.

Claire vội vàng bảo vệ hai cậu thiếu niên, Owen lập tức nổ súng. Nhưng Pterosaur bay lượn vô cùng linh hoạt, né tránh toàn bộ đạn bắn tới, càng lúc càng bay cao hơn—

Chỉ trong nháy mắt, Assath vung đuôi quét ngang, giáng một đòn chính xác, quất mạnh con Pterosaur xuống biển xa.

Trợ lý rơi xuống đất, gãy chân.

Assath không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Owen.

Cứu người là cách cô thể hiện thiện chí.

Tốt nhất Owen nên thông minh mà nắm bắt cơ hội, nếu không, cú quét đuôi tiếp theo sẽ nhắm vào chính anh ta!

Claire nhanh chóng kéo trợ lý đi: "Owen! Mau lại đây!"

Ai ngờ Owen lại giơ tay, làm động tác "dừng lại" với Claire. Một lát sau, anh nhìn chằm chằm vào đồng tử thẳng đứng của cô, chậm rãi di chuyển từng chút một đến trước mặt cô, chắn giữa cô và họng súng nóng của con người.

Từ phía sau vang lên tiếng gào của binh lính:
"Anh đang làm gì vậy? Mau tránh ra! Chúng tôi sắp bắn rồi!"

Nhưng Owen không né không tránh, mà giơ tay ra hiệu “dừng bắn,” lớn tiếng nói: "Ngừng bắn! Nó không có ác ý!"

"Anh nói linh tinh cái gì vậy?"

Owen quay đầu quát: "Nó không có ác ý! Đi mà tiêu diệt lũ Pterosaur kia! Nếu nó thực sự muốn giết người, các anh có cơ hội để chạy không? Bây giờ dưới đất đã có bao nhiêu xác chết rồi, các anh có biết không?"

Đối diện với một sinh vật khổng lồ không phải con người, đối diện với cảnh hỗn loạn khi con người hoảng loạn bỏ chạy, Owen vẫn có thể kiên định nói ra sự thật.

Nhưng kiên định không có nghĩa là không sợ hãi.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, không biết nên giao tiếp với sinh vật khổng lồ này thế nào, cũng không biết phải làm gì để giữ cô lại. Nói thật, dù vẻ ngoài có tỏ ra bình tĩnh đi nữa, con người nhỏ bé vẫn luôn mang trong mình nỗi sợ hãi bản năng đối với những sinh vật khổng lồ như cô.

Trong cơn tuyệt vọng, Owen biết rõ khủng long không thể hiểu tiếng người, nhưng vẫn cất lời hỏi: "Mi có muốn ăn không? Đồ ăn ở bên đó!" Anh chỉ về phía kho hàng ở hướng đông.

Assath khịt mũi một tiếng, Owen lập tức phải đấu tranh với đám nước mũi văng ra từ cô.

Nhưng cũng chính động tác này khiến Owen nhận ra—cô không ăn thịt người, thậm chí dường như còn hiểu tiếng người, cô có mục đích riêng!

Không thể tin nổi… Ngoài bọn Velociraptor có thể hiểu hiệu lệnh đơn giản, con khủng long này—thứ trông giống như Indominus 01—lại hiểu tiếng người sao? Không đúng, hai con này không giống nhau, cảm giác mang lại cũng không giống nhau!

Với tâm thế thử một lần, Owen tiếp tục nói: "Mi có khát nước không? Ở bên kia, phía tây có hồ chứa nước."

Đáp lại anh lại là một tiếng khịt mũi.

Một người một khủng long, hai lần tương tác, khiến tất cả những người chứng kiến đều sững sờ. So với kỳ tích Owen khống chế “Indominus 02” trong 15 giây, rõ ràng việc Assath hiểu tiếng người còn gây kinh ngạc hơn.

"Nó có thể hiểu chúng ta nói gì à?"

"Trùng hợp thôi chứ?"

"Quỷ tha ma bắt! Anh đi mà tranh cãi chuyện 'trùng hợp' với một con bạo chúa. Sao anh không thử đi thương lượng với Tử Thần xem có được sống lâu hơn không? Trùng hợp nhiều quá thì chính là tất nhiên, nó nghe hiểu!"

Nhưng khi một con Pterosaur đâm chiếc mỏ sắc nhọn xuyên qua cửa kính một tòa nhà, bầu không khí "giao tiếp tốt đẹp giữa người và khủng long" lập tức bị cắt đứt.

Bọn họ thấy đồng tử của “Indominus 02” co rút lại, cái đầu khổng lồ đột ngột quay phắt về hướng đó, rồi gầm lên giận dữ, sải bước lao vọt đi.

"Đó là bệnh viện?"

"Bên trong có người!"

Mọi người đã chạy tán loạn, còn Assath chạy như bay, để lộ hoàn toàn tấm lưng về phía loài người—và họ đã hiểu lầm rằng cô định tấn công bệnh viện.

Ngay lúc đó, Owen chỉ kịp hô lên một câu: "Đừng bắn!" thì đã thấy họ nhắm chuẩn rồi bóp cò, một quả đạn pháo lao thẳng về phía sống lưng cô.

Assath không quay đầu, cũng không né tránh. Ngay khoảnh khắc hỏa lực ập đến, điều duy nhất cô làm là dựng đứng toàn bộ gai lưng, mở ra lớp phòng thủ vững chắc nhất.

Cô hiểu rõ, nếu né tránh, tòa nhà phía trước—nơi có Susan bên trong—sẽ bị phá hủy. Nhưng nếu cô chịu đòn, cả hai bên vẫn còn cơ hội sống.

Cô không ngại bị thương, nhưng cô không thể chịu đựng việc Susan chết đi.

Mở to miệng, cô tàn nhẫn ngoạm xuống, xé toạc con Pterosaur bám ngoài cửa sổ.

Nhìn vào bên trong, cô thấy Susan ngã xuống đất, bên cạnh là một chiếc xe lăn.

Susan đã già, đầu gối thoái hóa đến mức không thể đi lại, trong cơn đại nạn lại càng không thể trốn thoát. Bên ngoài hỗn loạn, bà biết bi kịch của hai mươi năm trước đang tái diễn, lần trước bà may mắn sống sót, lần này chắc chắn không thoát được nữa. Nhưng bà không ngờ rằng, ngay khi Tử Thần gõ cửa sổ, người đến bên cạnh bà không phải là cái chết—mà là một người bạn khủng long, cắn chết Tử Thần ngay trước mắt bà.

Bà bật cười: "Little Rex…" Con đã trốn ra được rồi."

"Ầm!"

Hỏa lực bắn vào lưng khủng long, bùng lên sóng nhiệt và lửa đỏ. Nụ cười của Susan còn chưa kịp tắt, một tiếng "Không!" còn chưa kịp thốt ra, thì đã thấy một móng vuốt khổng lồ màu bạc xông vào phòng bệnh, che chở bà trước cả khi mảnh kính vỡ rơi xuống.

Người bạn khủng long của bà, người đồng hành của bà, lại một lần nữa không chút do dự cứu bà—một con người đã cận kề cái chết.

Sau đó, cô cẩn thận lôi bà ra khỏi đống đổ nát, dùng lực vừa đủ để thả bà xuống đất.

Vừa đặt chân xuống, “Little Rex” liền đứng chồm lên hai chân sau, vững vàng che chắn trên đỉnh đầu bà như một bức tường thành kiên cố. Chiếc đuôi mạnh mẽ vung ngang, hất bay từng con Pterosaur lao tới, từ chối mọi cách mà thiên nhiên muốn mang bà đi.

Susan nhìn thấy từng con Pterosaur lần lượt bị quật ngã, lại ngước lên nhìn công viên chìm trong biển lửa. Sau một hồi lâu, bà thở dài:

"Không ngờ trước khi chết lại được trải nghiệm một lần tận thế nữa. Đúng là kinh nghiệm sống càng lúc càng phong phú."

Cuối cùng, bà nằm rạp xuống đất, còn kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn thì gầm vang giữa màn sương máu, tuyên bố sức mạnh bảo vệ tuyệt đối của mình.

Cô lấy đống đổ nát của bệnh viện làm tổ, chặn đứng cái chết đang tiến gần Susan.

"Gầm——!!"

Biến ra xa ngay.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc