Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào

Quyển 1: Indominus Rex - Chương 18

Trước Sau

break

Điều kiện ở khu vực cũ vô cùng hạn chế, nguồn nước tự nhiên chỉ có hai nơi: một cái ao nhỏ và một con suối nông, cả hai đều không thể cung cấp môi trường thích hợp cho sự phát triển của cô.

Ao đã sớm bị loài ếch chiếm đóng, miệng ao hẹp, bùn lầy đóng đáy, dù có cố thế nào cũng không đủ chỗ cho cơ thể cô. Chỗ sâu nhất cũng chỉ ngập đến chân sau, nước chảy xiết, địa hình hạn chế, dù có đào sâu cũng chẳng thể mô phỏng được môi trường của một hồ nước lớn.

Vậy nên, những bài tập hàng ngày cô có thể làm chỉ có: một là vùi đầu xuống ao để nín thở, hai là ngâm chân sau vào suối, đi ngược dòng, lặp đi lặp lại để cảm nhận sức cản của dòng nước.

Nhưng theo thời gian, cô phát hiện cách này không mang lại hiệu quả rõ rệt. Có lẽ do cơ thể ngày càng rắn chắc, hoặc cũng có thể do cường độ luyện tập chưa đủ, cô rất khó tiêu hao hết thể lực và sức bền của mình.

Thời gian nín thở có thể kéo dài hơn, nhưng cơ bắp lại không được rèn luyện đủ, cô không thể kết hợp việc nín thở với bơi lội, cũng không thể tưởng tượng được cách điều chỉnh trong vùng nước sâu. Càng không biết sau này khi trưởng thành nặng vài tấn, liệu mình có còn nổi được trên mặt nước hay không?

Cô không có cách nào biết được, vì khu vực cũ không có một vùng nước rộng lớn nào để thực hành cả.

Nhưng kẻ mạnh sẽ không bao giờ phàn nàn về môi trường, nếu không có điều kiện thì mình tự tạo ra.

Dù sao cũng rảnh rỗi, cô ước lượng khoảng cách giữa ao và suối, lại dùng móng vuốt chọc thử độ cứng của đất—hầu như không mất nhiều thời gian suy nghĩ, cô đã vẫy đuôi rồi bắt đầu đào bới.

Chỉ cần phá bỏ rào chắn giữa ao và suối, chẳng phải sẽ có một hồ nước lớn sao?

Hàng ngày việc đầu tiên sau khi mở mắt ra là đào sâu ba thước, đây không phải cũng là một kiểu rèn luyện sao?

Assath đào rất kiên định, rất say mê, rất hăng hái, hoàn toàn không nhận ra rằng hành vi khác thường của mình đã đi ngược lại tập tính của loài săn mồi, khiến đám động vật hoang dã xung quanh nhìn mà ngơ ngác.

Trong tự nhiên, cáo có thể đào đất để bắt chuột, chó sói có thể đào hang để săn thỏ, diều hâu có thể bới đất để tìm rắn, nhưng sư tử và hổ thì không bao giờ đào bới vì thức ăn. Chúng chỉ dõi theo con mồi từ trên như kẻ chiến thắng, sau đó biến chúng thành đồ ăni.

Nói cách khác, kẻ săn mồi càng ở đỉnh chuỗi thức ăn, thì cuộc sống càng nhàn nhã. Chúng săn mồi không phải bằng cách lao lực mà bằng thực lực áp đảo.

Thế nên, với một kẻ săn mồi cấp cao như Assath, ngày thường không phải ngủ trưa thì cũng là đi dạo, chỉ khi gặp con mồi lớn mới chịu động thân. Nhưng bây giờ không có con mồi, không có thiên địch, càng không có thiên tai cần phải tránh né, vậy mà cô lại hóa thân thành một con chuột hamster khổng lồ, điên cuồng đào đất—trong mắt các loài động vật khác, hành vi này vừa khó hiểu vừa kỳ quặc.

Gì đây, con khủng long này phát điên rồi sao?

Thế là, mỗi khi Assath cắm đầu đào đất, đám “hàng xóm” luôn rướn cổ hóng hớt, quan sát hành động đáng ngờ của cô. Sóc leo lên cành cây nhìn xuống, chồn lưng đỏ ló đầu khỏi kẽ đá, cầy mangut xếp thành vòng tròn bên rìa, cò ruồi cũng đứng im lặng quan sát… Đâu phải ngày nào cũng được thấy cảnh khủng long phát rồ đâu, mà động vật thì cũng có tâm lý hóng hớt như con người.

Ban đầu, nhân viên chăm sóc đã đến ba lần nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Nhưng một thời gian sau, mùi tanh nồng của đất trong khu vực cũ trở nên rõ rệt, dù có chậm chạp đến đâu thì họ cũng nhận ra điều bất ổn. Vội vàng đi một vòng quanh chuồng kiểm tra, cuối cùng họ phát hiện ra “tài sản” đang làm một chuyện vô cùng trọng đại.

Việc trọng đại này không thể che giấu, họ chỉ có thể báo cáo lên cấp trên. Nhưng đối diện với hành vi bất thường của “tài sản”, đám khoa học gia cũng không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể suy đoán.

“Có phải ký sinh trùng đã xâm nhập vào não bộ, khiến nó có hành động kỳ lạ không?”

“Nó vẫn đang trong giai đoạn phát triển, có bản năng mô phỏng rất mạnh, mà trong chuồng lại có rất nhiều loài sinh vật cùng chung sống, trong đó có cả động vật gặm nhấm. Tôi nghĩ, có lẽ nó đang bắt chước hành vi đào hang của loài gặm nhấm, đơn giản là vì cảm thấy thú vị mà thôi.”

“Đúng vậy, giống như mèo và chó nuôi trong nhà có sở thích riêng của chúng, quạ thích sưu tầm vật lấp lánh, thì khủng long cũng có sở thích riêng của nó, chẳng có gì kỳ lạ cả.”

“Nhưng tại sao nó lại đào mương dẫn nước? Các anh nhìn kỹ đi, đây là một hành vi có chủ đích, nó đang dẫn nước vào ao!”

“Nếu đã có mục đích rõ ràng, thì chắc chắn không liên quan đến ký sinh trùng rồi. Hoàn hảo, vậy là tôi không cần phải mổ não một con khủng long nữa.” Một người giơ tay lên, tỏ vẻ nhẹ nhõm, “Đừng quá nghiêm trọng, có khi nó chỉ muốn có một cái hồ lớn thôi. Mùa khô sắp đến rồi, động vật thông minh luôn biết cách trữ nước trước, ngay cả chim ruồi cũng biết tắm trong đài phun nước của chúng ta mà.”

Sau một hồi tranh luận, cuối cùng “thuyết tập tính” chiếm thế thượng phong. Bởi vì trong cơ thể “tài sản” thực sự có chứa gen của loài sinh vật ưa nước, mà nguồn gen này đến từ loài bạch tuộc biển sâu.

Bạch tuộc sống dưới đáy đại dương, thích chui vào hang và ẩn nấp dưới các vật che chắn để săn mồi, hành động thận trọng và có chiến lược.

Rõ ràng, trong giai đoạn phát triển hiện tại của “tài sản”, tập tính của bạch tuộc đang chiếm ưu thế. Nó cần một hồ nước để ngâm mình, cần bùn đất để trát lên cơ thể che giấu, cũng cần áp lực nước để tạo cảm giác an toàn.

Một nhà nghiên cứu hỏi: “...Vậy chúng ta có cần chuẩn bị một hồ bơi cho nó không?”

“Không cần, nó đã tự làm rồi.” Một người lên tiếng, cố gắng giảm bớt khối lượng công việc của mình, “Có lẽ tập tính này không kéo dài lâu đâu, hà tất phải tự chuốc phiền phức?”

“Tôi không hiểu, tại sao cùng một bộ gen lại tạo ra hai cá thể có sự khác biệt lớn như vậy? Con thứ nhất không lột da cũng chẳng đào bới, quá khác biệt với con thứ hai.”

Con đầu tiên giống một con khủng long, còn con thứ hai thì… Giống một sinh vật hoàn toàn mới, thứ gì cũng có một chút.

“Hãy đối xử với chúng như những cá thể khác nhau.”

Lúc này, tiến sĩ Wu bước vào phòng thí nghiệm. Không biết ông đã nghe được bao nhiêu, nhưng vẫn giữ nụ cười hòa nhã thường thấy: “Ngay cả sinh đôi cũng không thích bị coi như cùng một người, huống hồ hai con này còn nở cách nhau ba tuần.”

“Chúng sinh ra đã khác biệt, tương đồng nhưng không giống nhau, chẳng phải sao?”

Cuối cùng, con người không can thiệp vào hành vi đào bới của Assath, cũng không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào. Họ đưa ra lựa chọn giống như đám động vật—chỉ đứng xem cho vui.

Từ một góc độ nào đó, con người và động vật không có gì khác biệt—bản chất đều thích hóng chuyện.

Dưới ánh mắt dõi theo vô hình từ cả hai phía, Assath miệt mài đào suốt một tháng, cuối cùng cũng hoàn thành hình dáng của con kênh. Khi cô cẩn thận dẫn nước vào hồ, cứ ngỡ mình sắp có một "bồn tắm" như ý—

Không ngờ, nước lại có tính lưu động và xói mòn.

Dòng nước từ trên núi đổ xuống, mang theo thế năng và động năng, tạo ra lực đẩy rất mạnh. Dù đã được phân luồng, nó vẫn có tác động lớn đến đất đai, làm thay đổi hình dạng dòng chảy bằng cơ chế xói mòn, không ngừng mở rộng chiều rộng và độ sâu của con kênh.

Vậy nên, vào khoảnh khắc hai đầu được kết nối, Assath còn chưa kịp vui mừng bao lâu đã đờ người ra nhìn kênh nước ngày càng rộng ra, đất bị cuốn trôi, địa hình thay đổi một cách thảm hại.

Dòng nước chảy xiết cuốn đi lớp đất tơi xốp, chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhấn chìm hang chuột. Nước bắt đầu đổ về khu vực thấp hơn, tràn qua hồ, cuốn theo cả gia đình ếch đang ngơ ngác không kém.

Chỉ trong vòng mười lăm phút, Assath đã mất đi một phần ba lãnh địa. Cuối cùng, dòng nước đạt đến điểm cân bằng, chậm dần rồi ổn định lại.

Tuy đã có được một hồ nước như mong muốn, nhưng cô lại chẳng thể vui nổi.

Không biết vì sao, sự kết hợp giữa hồ lớn và hàng rào điện khiến cô cảm thấy có điều chẳng lành.

Linh cảm của cô quả nhiên không sai. Hồ nước nằm sát hàng rào điện, cứ đến mùa mưa bão là tần suất bị giật điện lại tăng vọt.

Bất kể có muốn hay không, có đề phòng hay không, những cú đánh lén từ thiên nhiên luôn đến đúng hẹn, kết hợp cùng những cái tát từ mưa bão và cú nện từ sấm sét, mang đến cho Assath một tuổi thơ “đầy đủ” theo đúng nghĩa đen.

Cô tê liệt, bị điện giật đến tê liệt.

Cứ đến mùa giông bão là bị sét đánh, dù hôm sau có được ăn thịt khủng long tươi ngon cũng chẳng thể xoa dịu vết thương tinh thần lẫn thể xác—vì cú đánh này thực sự quá đau.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất cô đã có được một hồ nước đủ lớn để chứa mình.

Cứ thế, Assath vượt qua hai mùa bão tố, bước sang tuổi thứ sáu.

Cùng với đợt tăng trưởng vượt bậc, cô cuối cùng cũng thoát khỏi danh hiệu “nhẹ cân”, phát triển thành một sinh vật khổng lồ dài 21 feet, nặng 3 tấn.

Với thể hình hiện tại, khi chạm trán lại những loài vật quen thuộc, cô chợt nhận ra những "đối thủ khó nhằn" ngày trước giờ chẳng còn đáng ngại nữa. Chỉ cần dùng tốc độ và sức mạnh, cô hoàn toàn có thể nghiền ép chúng, ghim chắc chúng nó vào thực đơn của mình.

Trước đây, cô không thể với tới cổ hươu cao cổ, giờ đây lại có thể dễ dàng siết chặt nó.

Trước đây, cô không thể chống đỡ móng vuốt dày của hổ ăn thịt người, giờ đây có thể dễ dàng hạ gục nó.

Thậm chí, cú húc toàn lực của tê giác cũng không thể xuyên thủng bụng cô, hàm răng khổng lồ của cá sấu cũng chẳng gây nên tổn thương gì đáng kể—lần đầu tiên trong đời, cô thực sự cảm nhận được sự vững vàng của sức mạnh tuyệt đối.

Đó không phải là cảm giác thỏa mãn khi có thể tùy ý thống trị kẻ yếu, mà là sự an tâm khi biết rằng bản thân sẽ không còn trở thành con mồi nữa!

Cô không còn cần phải trốn trong bóng tối để chợp mắt.
Không cần phải nửa tỉnh nửa mê chỉ để đề phòng những kẻ săn mồi.
Cũng chẳng cần lo lắng mỗi khi cúi xuống uống nước, sợ rằng có thứ gì đó đang ẩn mình dưới mặt hồ.

Giờ đây, cô có thể thoải mái nằm phơi nắng, ăn không hết thì cứ tùy ý vứt bên cạnh, muốn uống nước lúc nào thì uống lúc đó.

Bây giờ, đến lượt bọn chúng phải tránh mặt cô!

Assath cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài đến ngày cái hồ không còn chứa nổi cô nữa.
Cuối cùng, nó chỉ còn là một cái ao bé xíu, chẳng khác gì một cái hồ cá vô dụng…

Chạng vạng, Susan cùng hai nhân viên chăm sóc khác đến đưa thức ăn.

Hai năm trước, bọn họ còn có thể đứng trên thang nâng, thản nhiên quan sát “tài sản” dùng bữa.
Bây giờ, họ chỉ dám trốn trong một chiếc chuồng sắt, dè dặt đưa thức ăn vào.

Không còn cách nào khác—cô đã quá lớn.
Thậm chí chỉ cần đứng yên cũng đủ khiến người ta sợ chết khiếp.
Nhân viên chăm sóc cũng chỉ là con người, sợ hãi cũng là lẽ thường tình.

Nhưng mặc kệ cô trông kinh khủng đến mức nào, thái độ của Susan vẫn chẳng thay đổi.

“Bé ngoan, ăn nhiều một chút.” Susan cười nói. “Ăn nhiều mới lớn nhanh, mới khỏe mạnh được.”

Nhân viên bên cạnh cười khổ: “Susan, nó đã nặng 3 tấn rồi.”

“Mới 3 tấn thôi mà, chắc chắn là chưa ăn đủ!” Trong mắt Susan, đói không phải do chính mình cảm nhận, mà là do bà ấy nghĩ bạn đói.
“Con kia nặng đến 4.4 tấn, mà nó chỉ có 3 tấn. Chẳng lẽ trưởng phòng Claire đã cắt khẩu phần ăn của nó sao? Ôi trời ơi, thật không thể tin nổi! Sao họ lại có thể đối xử bất công với một con khủng long? Tôi phải kiện mới được!”

Nhân viên: “…”

“Susan, đôi khi bà giống hệt bà ngoại tôi vậy… Nếu có thời gian, bà nên về thăm gia đình đi. Nó chỉ là một con khủng long, bà không thể nuôi nó như cháu gái của mình được.”

Susan nghiêm mặt: “Nghe này, nhóc con, tôi sẽ không bao giờ đưa gia đình mình lên hòn đảo này. Không đời nào! Và tôi cũng khuyên cậu đừng làm vậy.”

“Hả? Tại sao chứ? Khủng long là giấc mơ của mọi đứa trẻ mà?”

“Đúng, là giấc mơ—nhưng chỉ khi nó tồn tại trong những trang sách. Còn ngoài đời thực?”

“Là một cơn ác mộng thực sự.”

Chiếc chuồng sắt từ từ hạ xuống, ba người lên xe rời đi, dường như vẫn còn tranh luận về điều gì đó.

Assath thu ánh mắt lại.

Rồi, cô chậm rãi đưa móng vuốt lên, nắm lấy tấm lưới điện, khẽ lắc thử.

Lần đầu, cô lặng lẽ chịu đựng dòng điện giật.
Lần thứ hai, cô bình tĩnh thả tay ra.

Mà lần này—

Lòng bàn chân cô không hề hấn gì.

Có vẻ như… Tấm lưới này không còn nhốt được cô nữa rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc