Tại Sao Game Tôi Chơi Lại Biến Thành Bản Cao H

Chương 13 - Anh hùng cứu mỹ nhân không thành còn bị thao – H của riêng nhân vật chính (trung)

Trước Sau

break
Tên cướp da đen đang đè trên người Tô Hàn có tướng mạo bình thường, nhưng vóc dáng lại rất tốt, hắn vươn tay siết chặt lấy sợi dây đang buộc hai tay của Tô Hàn, cơ ngực rắn chắc vô cùng có hương vị nam nhân đặt ở trên mặt Tô Hàn không khỏi khiến cho cậu có hơi hoảng thần, cảnh tượng bị thủ lĩnh thổ phi ȶᏂασ làm trước mặt cả đống thổ phỉ, cảnh tượng đánh cược thua bị bắt khẩu giao cho người làm cái, cảnh tượng bị các nam nhân không nhớ rõ diện mạo thay phiên đùa bỡn trong Tần phủ, chủ động vểnh mông quỳ gối trên bàn thấp bị thúc thúc trên danh nghĩa liếʍ huyệt, thoáng cái toàn bộ đều xuất hiện trong đầu cậu, khiến cho Tô Hàn phải kẹp chặt hai chân, bởi vì cậu có cảm giác bên dưới lại ẩm ướt nữa rồi.

"Úi chà! Còn chưa có làm gì ngươi đâu nha, vậy mà đã tự hưng phấn trước rồi!" Tên cướp da đen dễ dàng tách hai chân của Tô Hàn ra, hắn tìm một cành cây to, trực tiếp cắm vào đống vải vụn trên người Tô Hàn để trói hai chân cậu lên cành cây, để cho Tô Hàn không có cách nào khép chân lại được, sau đó liền dùng ngón tay đùa bỡn ŧıểυ huyệt đã có hơi ướt át của cậu, "Xem ra là khẩn cấp muốn được ȶᏂασ rồi nhỉ!"

"Phi!" Tô Hàn chỉ xì một tiếng khinh bỉ rồi nghiêng đầu qua, cũng lười mắng nhiều, bởi vì chỉ cần có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, 《 Cúc hoa bảo điển 》liền tự động vận hành, cậu sẽ bất đắc dĩ phát tao, bây giờ mắng càng hung, lát nữa sẽ bị mất mặt càng nhiều.

Tô Hàn không có phản ứng gì khiến cho tên cướp da đen có chút bất mãn. Hắn cắm hai ngón tay vào, chậm rãi trừu sáp trong hậu huyệt của Tô Hàn, "Hiện tại kiên cường như vậy? Đợi lát nữa đến cầu ta đi!"

Ngón tay cắm vào không quá sâu, nhưng lại dọc theo nội bích của Tô Hàn rất có kỹ xảo, càng ngày càng nhiều kɧoáı ©ảʍ được tích lũy khiến cho Tô Hàn phải cắn chặt răng, miễn cho bản thân phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"Có cảm giác rồi sao? ŧıểυ đệ đệ?" Tên cướp cho thêm hai ngón tay nữa, tay kia cũng bắt đầu nhéo nhéo núm vυ" của Tô Hàn, "Có nghĩ để đại dương v*t ȶᏂασ không hả?"

Tên cướp thoải mái phô bày dương v*t xanh đen ra trước mắt Tô Hàn, rõ ràng là thứ mình đã từng chán ghét đến chết, hiện tại ở trong mắt Tô Hàn lại đặc biệt mê người.

"Có muốn mυ"ŧ mυ"ŧ chút không?" Tên cướp thấy Tô Hàn nhìn chằm chằm vào dương v*t của mình, hỏi như châm biếm.

Muốn! Thiếu chút nữa đã bật ra đáp án khẳng định, Tô Hàn vội cắn môi dưới, nhưng ánh mắt khát vọng và ŧıểυ huyệt ngày càng ướt át đã vạch trần cậu.

"Thoạt nhìn là rất muốn đó nha! Dùng đầu lưỡi của ngươi đến nếm thử dương v*t của đại gia, nếm thử tao vị bên trên, sau đó cắm nó vào trong tao huyệt của ngươi, ȶᏂασ ȶᏂασ tao huyệt do thiếu nam nhân nên đã ngứa ngáy vô cùng!" Tên cướp thấy vẻ mặt Tô Hàn có hơi mê man, hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói tiếp, "Vừa gặp ngươi ta liền biết ngươi là một ŧıểυ tao hóa lãng chịu không nổi, còn tao hơn cả đồng bạn vừa nhìn thấy chúng ta liền nhũn chân kia! Nói thật đi, có phải bình thường ngươi sẽ không dám đến chỗ đông người? Sợ mình nhịn không được liền chủ động cởi quần cầu ȶᏂασ không hả?"

Ngươi câm miệng! Ngươi đang nói bậy đó! Tô Hàn muốn mắng lại mắng không nên lời, bởi vì hậu huyệt truyền đến cảm giác ngứa ngáy càng ngày càng rõ ràng. Mặc dù lúc bị ȶᏂασ cảm thấy chán ghét, nhưng Tô Hàn không thể không thừa nhận cái loại kɧoáı ©ảʍ ngập đầu khi đại dương v*t ȶᏂασ làm trong thịt huyệt nhạy cảm thật sự là đã hưởng qua một lần liền không có cách nào quên được, huống chi cậu còn được hưởng qua không chỉ một lần.



Rất muốn... Rất muốn bị đại dương v*t hung hăng ȶᏂασ làm... Rất muốn bị ȶᏂασ bắn tinh... Ngôn ngữ da^ʍ đãиɠ đọng ngay bên mép nhưng làm thế nào Tô Hàn cũng không nói nên lời.

Đây chỉ là một trò chơi mà thôi, người khác sẽ không biết tới, ŧıểυ ác ma trong lòng không ngừng mê hoặc Tô Hàn, dù sao vô luận như thế nào thì một khi kích hoạt 《 Cúc hoa bảo điển 》rồi cậu cũng sẽ chủ động cầu ȶᏂασ thôi, có gì khác nhau đâu chứ?

Đại dương v*t ca ca đến ȶᏂασ tao hóa đi... Dùng sức cắm vào trong... Đến ȶᏂασ tao thí mắt của tao hóa... Tô Hàn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng nhắm mắt lại, chủ động vận hành tâm pháp, một cảm giác bị khống chế quen thuộc dâng lên, lời dừng lại trong miệng một lúc lâu rốt cục cũng không bị khống chế mà nói ra khỏi miệng, "A a... Muốn đại dương v*t làm a... Muốn ăn đại dương v*t của ca ca... Đến ȶᏂασ ȶᏂασ tao hóa a..."

"ȶᏂασ! Quả nhiên là một tao hóa trời sinh!" Tên cướp da đen thấy gương mặt đột nhiên trở nên da^ʍ đãиɠ của Tô Hàn, cảm thấy có chút không đúng, nhưng hắn lại không miệt mài theo đuổi, thẳng lưng một cái, cắm dương v*t cương đã lâu vào trong, "Nhìn đại gia dùng đại dương v*t ȶᏂασ chết ngươi thế nào đây!"

"Ưm a... dương v*t của đại gia thật lớn... Ưm a... Cái mông cũng bị đâm xuyên... Dài quá a..." Tay chân của Tô Hàn đều bị buộc lại, nhưng cậu vẫn dùng sức đáp lại, "Thật là lợi hại a... dương v*t của đại gia ȶᏂασ đến tao hóa thật thoải mái... Dùng sức a... ȶᏂασ chết tao hóa đi... A a... Thật thoải mái..."

Không còn giống như trước đây, lúc trước thân thể bị khống chế mới nghênh hợp các nam nhân ȶᏂασ làm, trong lòng Tô Hàn vẫn không tình nguyện, sợ hãi và chán ghét, nhưng lần này cậu lại không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ toàn tâm hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ hậu huyệt không ngừng lan tràn đến toàn thân, hận không thể được nam nhân ȶᏂασ đến dùng lực thêm một chút, sâu hơn một chút.

Chẳng lẽ mình là tao hóa trời sinh thật sao? Tô Hàn nhịn không được bắt đầu có chút tin tưởng vào lời nam nhân nói, nhưng còn chưa kịp tỉ mỉ tự hỏi, lý trí đã bị nam nhân dùng lực mạnh ȶᏂασ làm đến mơ màng.

"Thực sự là còn tao hơn cả nam kỹ trong Câu Lan viện nữa!" Tên cướp dứt khoát mở trói cho Tô Hàn, "Yên tâm! Đợi đến khi hầu hạ đại gia thoải mái rồi liền dẫn ngươi về trong bang, đại dương v*t của mười mấy hán tử tuyệt đối sẽ đủ cho ngươi ăn!"

"Ưm a... Được... Dẫn đệ về đi..." Tay chân của Tô Hàn vừa được cởi trói liền tự động quấn lên người tên cướp y như bạch tuộc, chủ động lên lên xuống xuống, "Muốn thật nhiều thật nhiều dương v*t... Ưm a... Đều đến ȶᏂασ chết tao hóa đi... Dùng sức..."

Tên cướp cũng rất hài lòng với sự chủ động của Tô Hàn, trực tiếp bế cậu lên, đặt lên một thân cây to, nâng một cái chân của Tô Hàn lên, đâm thẳng vào ngay tao điểm.

"Ưm a... Đau quá... Thật thoải mái a..." Lưng của Tô Hàn bị vỏ cây thô ráp cọ đến phát đau, nhưng kɧoáı ©ảʍ lớn hơn lại dâng lên từ địa phương bị ma sát, khiến cho cậu vừa đau vừa thoải mái, "A a... Lại dùng lực chút nữa... Tao tâm bị đâm tới rồi... Thoải mái chết đi được... ȶᏂασ chết đệ đi... Đệ không muốn sống nữa... Đại dương v*t ca ca ȶᏂασ chết đệ đi..."
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc