Hàn Hiếu Minh thu hồi ánh mắt, môi khẽ nhếch lên một đường cong nhàn nhạt. Hắn không đáp, chỉ sải bước tiến vào biệt thự Phong Vũ.
Cửa biệt thự mở ra.
Bước chân vững chãi của Hàn Hiếu Minh vang lên nhè nhẹ trên nền gạch láng mịn. Ánh sáng ban mai dịu dàng đổ qua khung cửa, đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lùng, cấm dục của hắn.
Mùi thức ăn thoang thoảng, hòa cùng hương trà thanh khiết, như một lời chào mời ấm áp từ căn nhà này – nơi hắn đã xa cách quá lâu.
Vừa bước qua bậc cửa, hắn chợt khựng lại khi nghe thấy một giọng nói dịu dàng nhưng đầy kích động: “Hiếu Minh!”
Diệp Vy bước ra, đôi mắt bà sáng lên khi nhìn thấy hắn. Bà vẫn đẹp, vẫn đoan trang, nhưng trong ánh mắt phảng phất sự lo lắng, mong chờ đã đè nén từ rất lâu. Giây phút chạm mắt, đồng tử bà đỏ hoe.
Hàn Hiếu Minh đứng yên, ánh mắt sắc bén thoáng dao động. Một cơn sóng ngầm cuộn qua đáy lòng hắn.
Hắn mím môi, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt ra một chữ khô khốc: “Mẹ.”
Chỉ một chữ ngắn ngủi, nhưng lại như một mũi dao xuyên thẳng vào lòng Diệp Vy.
Bà run run bước tới, bàn tay khẽ vươn ra, như sợ rằng hắn sẽ biến mất ngay trước mắt. Đầu ngón tay bà chạm nhẹ vào cánh tay hắn, động tác chậm rãi mà cẩn trọng, như thể muốn xác nhận rằng hắn thực sự đã trở về.
“Con trai... cuối cùng con cũng trở về rồi.” Giọng bà nghẹn ngào.
Hàn Hiếu Minh nhìn người mẹ đã xa cách bấy lâu, một cảm giác ấm áp nhưng xa lạ dần len lỏi vào lòng.
Hắn không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng khi đối diện với ánh mắt đỏ hoe ấy, trái tim tưởng chừng băng giá cũng không khỏi rung động.
Hắn vươn tay, chậm rãi ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của bà.
“Phải. Con về rồi. Lần này, nhất định con sẽ không rời xa mẹ nữa.”
Giọng hắn thấp, trầm, như thể đã đè nén quá nhiều cảm xúc chưa kịp nói ra hết.
Mỗi từ thốt ra đều mang theo sự kiên định, nhưng cũng chất chứa những ưu tư không lời.
Diệp Vy cũng vậy, nỗi vui mừng hòa với cảm động khiến bà không biết nên thể hiện thế nào.
Phản xạ tự nhiên, bà gật đầu, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Trong đôi mắt đã từng tràn ngập lo âu, mất mát, tội lỗi... cuối cùng cũng ánh lên một tia an lòng hiếm hoi.
Con trai bà... rốt cuộc cũng đã trở về rồi.
————————
Đối lập với khung cảnh nhộn nhịp ngay bên dưới phòng khách, trên tầng hai, mọi thứ chìm trong một trạng thái im lặng. Chỉ có tiếng hơi thở đều đều, hòa cùng hương oải hương thoang thoảng bao phủ cả căn phòng thiếu nữ.
Trên giường, Khuynh Nhi cuộn mình trong chăn bông, tròn vo như một con mèo nhỏ.
Bên ngoài, Mặt Trời vươn cao hơn, rọi thẳng vào phòng những hạt nắng trong trẻo.
Vừa cảm nhận được luồng ánh sáng rọi vào gương mặt mình, cô theo phản xạ liền nghiêng người né tránh, áp mặt sâu trong gối.
“Phiền phức…”
Cô lẩm nhẩm trong khi còn ngáy ngủ, phản xạ tiếp theo là kéo chăn cao hơn, rõ ràng tuyên bố đừng ai hòng quấy rầy.
Cứ như vậy, cô chìm vào giấc ngủ sâu hơn, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông thông báo từ di động truyền đến—
Cô cau mày, không biết lại có thêm chuyện gì, nhưng tay vẫn không nhịn được mò mẫm tìm di động bên cạnh.
Ngón tay vừa chạm vào màn hình, cô nheo mắt mở ra một khe nhỏ.
Ngay lập tức, biểu tượng quen thuộc trên thanh thông báo hiển thị đập thẳng vào mắt cô — bộ truyện tranh 18+ tối qua mà cô theo dõi đã cập nhật chương mới!
“Nụ hôn quyền thế”, một tác phẩm viết về mối tình nguy hiểm giữa ông trùm hắc đạo và cô gái thuần khiết được hắn ta mua về.
Dĩ nhiên, nội dung càng không hề thuần túy.
Hầu hết đều là cảnh nữ chính bị nam chính cưỡng ép, tra tấn tinh thần lẫn thể xác, thậm chí, còn có yếu tố NTR cực mạnh giữa em trai nam chính và nhân vật nữ chính.
Tóm lại, là một tác phẩm vô cùng bạo, thách thức về mặt đạo đức cũng như tâm lý của độc giả.
Vừa liếc thấy, Khuynh Nhi ngay lập tức tỉnh táo.
Chương mới.
Đột nhiên, hai má cô nóng lên, đầu gần như bốc khói.
Cô có cảm giác, chương này chắc chắn không còn đơn giản nữa...
Và quả nhiên, không nằm ngoài suy đoán.
Trang truyện vừa tải xong, hình ảnh nóng bỏng ở khung đầu tiên đã đập thẳng vào mắt.
Không còn đùa giỡn, mà thật sự vượt ngưỡng.
Nam chính trong cơn ghen tuông đã đè nữ chính ngay trên bàn làm việc, mặc cho cô van xin, thô bạo xé áo sơ mi cô, thẳng tiến đến nơi nhô cao hồng hào mà ra sức cắn mút.
Khuynh Nhi: “…!”
Rõ ràng không phải lần đầu cô nhìn thấy cảnh này, nhưng mà không hiểu sao, lần nào cũng vô cùng xấu hổ.
Hai má cô nóng bừng, vừa muốn đào một cái hố chui xuống, vừa không kiểm soát hiếu kỳ dịch ngón tay xuống dưới. Ngón tay cô lướt đến đâu, nơi đó liền hiện ra phân cảnh táo bạo khiến người ta bốc cháy.
Khuynh Nhi cố duy trì bình tĩnh, nhưng hình ảnh tiếp theo, lại khiến cô sửng sốt.
Giữa hai chân nữ chính, thứ dục vọng to lớn kia không báo trước đâm vào, xé toạc lớp màng mỏng manh ngăn cản trong phút chốc.
Khuynh Nhi: “! ! !”
Cô hít một hơi lạnh.
Tất nhiên với kinh nghiệm đọc truyện H nhiều năm, tình huống này không hề hiếm gặp gì. Chỉ là, cứ như vậy khảm nhập, rõ ràng quá thô bạo!
“Khụ, cái này...”
Cô ho nhẹ, đầu tê rần.
Mặc dù nói đây đúng là thể loại cô thích nhất —quyền thế áp chế, nam chính mạnh mẽ, nữ chính mềm yếu — nhưng đọc thứ này vào sáng sớm, lại còn yếu tố cưỡng ép như thế này, kỳ thật không đứng đắn chút nào.
Cô không dám tưởng tượng, nếu mẹ cô hoặc ai khác biết được cô có sở thích “biến thái” này, không biết họ sẽ nghĩ sao về cô nữa...
Ở trong mắt mọi người, đặc biệt là mẹ cô — cô cư nhiên luôn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, thuần khiết, và vô cùng hiểu chuyện. Ngộ nhỡ có ngày bà ấy biết được cô ở sau lưng lại là kiểu người này, bà ấy có phải rất thất vọng rồi không?
Cô lắc đầu, thật không dám nghĩ đến, chui sâu vào trong chăn.
Cô đấu tranh điên cuồng, nhưng rốt cuộc, vẫn không nhịn được mà liếc đến nội dung trần trụi nằm bên trong.
Đạo đức dần bị cô ném ra sau đầu, chỉ còn hình ảnh ập đến trong điện thoại.
Nam chính thô bạo siết lấy eo nữ chính, mãnh liệt va chạm khiến cô hét lên đạt cao trào, dịch thể bắn tung toé…
Dưới nét vẽ điêu luyện kia, mọi thứ kích thích người ta đến run rẩy.
Khuynh Nhi theo phản xạ siết chân, toàn thân như có một luồng nhiệt vây chặt. Rõ ràng không nên, nhưng mà hình như cô...
“Mình...”
Cô khẽ nuốt nước bọt, vừa định tiếp tục lướt xuống thì bất ngờ nghe được tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một giọng nói quen thuộc.
“Khuynh Nhi, là bà đây. Bà đến gọi con xuống ăn sáng.”