Tái Kiến

Chương 4: Bữa Sáng Hi Hữu (2)

Trước Sau

break

Cô không thèm giữ hình tượng nữa, nhanh chóng gắp thêm một đũa mì lớn bỏ vào miệng, ăn đến mức hai má phồng lên như con sóc nhỏ tích trữ thức ăn. Hương vị cay nhẹ của tiêu đen hòa quyện với nước sốt đậm đà khiến cô không thể dừng lại.

Hạ Nhật Huy ngồi đối diện, nhìn dáng vẻ tham ăn không chút kiêng dè của cô mà chỉ biết lắc đầu bất lực. Anh khẽ thở dài, khóe môi lại ẩn chứa ý cười: Anh thật không hiểu nổi, rốt cuộc em có phải con gái không nữa? Nhìn em ăn mà cứ như mấy ngày chưa được nuôi vậy.”

“Anh không hiểu đâu! Đây là mỹ thực đỉnh cao, không ăn nhanh thì lỡ mất tinh hoa mất!” Hạ Nhật Thiên vừa đáp vừa tiếp tục chinh chiến với đĩa mì của mình, chẳng buồn để ý đến hình tượng nữa.

Hạ Nhật Huy lắc đầu, ánh mắt mang theo chút cưng chiều.

Cô em gái này của anh đúng là cuồng ăn mà!

Hạ Nhật Huy chậm rãi cầm đũa, bắt đầu thưởng thức phần mì của mình. Hương vị cay nồng của tiêu đen cùng vị ngọt của thịt bò hòa quyện trong miệng, nhưng anh lại không hoàn toàn tập trung vào bữa ăn.

Ánh mắt anh vô thức trở nên trầm lặng, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Khuynh Nhi. Nếu như con bé cũng ngồi đây, nếu như con bé ăn được món anh nấu, liệu có giống như Hạ Nhật Thiên, vừa ăn vừa không ngừng khen ngon, thậm chí quên mất cả hình tượng?

Anh khẽ cong môi, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa chút gì đó không rõ ràng – là nhớ nhung, hay là một sự tiếc nuối sâu xa?

Trong khi đó, ở phía đối diện Hạ Nhật Thiên vẫn đang vui vẻ tận hưởng bữa ăn, hoàn toàn không nhận ra tâm trạng thoáng thay đổi của anh trai mình. Đối với cô, chỉ cần có đồ ăn ngon trước mặt, tất cả đều là chuyện nhỏ. Nhưng đối với Hạ Nhật Huy, bữa ăn này lại mang theo một nỗi niềm khó nói thành lời.

Hạ Nhật Huy đột nhiên dừng đũa, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút suy tư.

Anh liếc nhìn Hạ Nhật Thiên – cô vẫn còn đang chìm đắm trong “thiên đường ẩm thực” của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi trên gương mặt anh.

Sau một thoáng im lặng, anh chậm rãi lên tiếng: “Thiên Thiên, anh hỏi em một chuyện.”

“Anh hỏi đi.”

Hạ Nhật Huy dừng một chút, rồi mới chậm rãi hỏi: “Theo danh sách học sinh trường Bạch Xuyến năm nay... có phải Khuynh Nhi sẽ học cùng lớp với em không?”

Hạ Nhật Thiên theo phản xạ đáp ngay: “Dạ, đúng vậy.”

Nhưng ngay khi câu trả lời thoát ra khỏi miệng, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô chớp mắt vài cái, chậm rãi đặt đũa xuống, nghi hoặc nhìn anh trai mình: “Khoan đã... sao tự nhiên anh lại quan tâm đến chuyện này vậy chứ?”

Hạ Nhật Huy không đáp ngay. Anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô, như thể đang suy nghĩ gì đó. Chính phản ứng này lại càng khiến Hạ Nhật Thiên cảm thấy kỳ lạ. Cô nhíu mày, ánh mắt dần trở nên dò xét: “Anh... không lẽ anh có hứng thú đặc biệt với Khuynh Nhi?”

Câu hỏi vừa dứt, Hạ Nhật Huy khẽ nhướng mày, nhưng không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Hạ Nhật Thiên lập tức cảm thấy có vấn đề!

Hạ Nhật Huy hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên: “Dù sao cũng là bạn học cũ, lần này lại có thể cùng lớp, rất tốt.”

Nhưng Hạ Nhật Thiên không dễ bị lừa. Cô nheo mắt, ánh nhìn ranh mãnh như phát hiện ra bí mật động trời. Cô đặt đũa xuống, chống cằm nhìn anh trai mình đầy hứng thú: “Anh hai... có phải thích Khuynh Nhi rồi đúng không?”

Câu hỏi đột ngột khiến Hạ Nhật Huy khựng lại. Tai anh dường như đỏ lên một chút, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản: “Em nghĩ nhiều quá rồi.”

Nhưng phản ứng đó càng khiến Hạ Nhật Thiên khẳng định suy đoán của mình. Cô cười tít mắt, hứng thú vô cùng: “Ha! Để em đoán đúng rồi, anh quả nhiên là thích Khuynh Nhi mà!”

Hạ Nhật Huy ho nhẹ, tránh ánh mắt đầy tinh quái của em gái. Anh không muốn tiếp tục chủ đề này, nhưng Hạ Nhật Thiên thì càng nói càng hào hứng. Cô vốn cũng rất thích Khuynh Nhi – một cô gái dịu dàng, dễ mến, lại thông minh, lanh lợi. Nếu Khuynh Nhi có thể trở thành chị dâu tương lai của cô, thì quá tuyệt còn gì!

Cô đắc ý nói: “Được rồi, anh không cần nói nữa! Dù thế nào thì em cũng sẽ tìm cơ hội mời Khuynh Nhi đến nhà mình ăn thử món anh nấu! Nói không chừng, rất nhanh em sẽ có chị dâu. Ha ha!”

Hạ Nhật Huy giật mình nhìn cô, vẻ mặt vừa vui vừa ngại ngùng. Dù trong lòng có chút mong đợi, nhưng anh vẫn cố giả vờ nghiêm giọng: “Hạ Nhật Thiên, em tốt nhất đừng làm bừa. Đừng để con bé có ác cảm với anh, nghe chưa?”

Nhưng Hạ Nhật Thiên đâu thèm nghe. Cô cười bí hiểm, trong đầu đã bắt đầu vạch ra kế hoạch mai mối hoàn hảo.

Chiếc Bentley Flying Spur màu đen tuyền lướt chậm trên con đường lát đá, lớp sơn bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời, tỏa ra vẻ xa hoa và quyền uy khó cưỡng. Biểu tượng “B” có cánh mạ crom trước nắp capo lấp lánh dưới nắng sớm, như một tuyên ngôn đầy kiêu hãnh về thân phận chủ nhân bên trong.

Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn Phong Vũ.

Thừa Duệ nhanh chóng xuống xe, bước đến mở cửa phía sau.

“Hàn thiếu gia, đã đến nơi.”

Nhưng Hàn Hiếu Minh không vội ra ngoài. Hắn ngồi yên trong xe, đầu ngón tay thon dài gõ nhịp trên thành ghế da màu nâu trầm. Đôi mắt sắc lạnh dừng lại nơi căn biệt thự quen thuộc ngoài cửa kính.

Cuối cùng cũng trở về rồi.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp. Lần này trở về... nha đầu đó sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt gì?

Vẫn là ánh mắt long lanh, tràn đầy ngưỡng mộ năm nào?

Hay đã xa cách, đề phòng?

Hắn nhắm mắt, che đi tia suy nghĩ thoáng qua trong đáy mắt. Một lúc sau, bàn tay khẽ kéo lại cổ tay áo sơ mi, sải bước xuống xe.

Bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài trên nền đá, bước chân ổn định mà trầm tĩnh. Ánh nắng ban mai rọi lên gương mặt cấm dục lạnh lùng, càng làm khí chất hắn thêm áp bức.

Thừa Duệ nhìn hắn chần chừ giây lát, bật cười, giọng điệu nửa trêu chọc nửa nghiêm túc: “Hàn thiếu gia, phu nhân chắc hẳn đang mong anh lắm đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc