Lục Nghiên nói rất đúng, tại sao chỉ có nữ nhân có thể chơi đùa nam nhân, nam nhân rõ ràng cũng có thể chơi đùa nữ nhân.
Ai nói nam nhân sinh ra là để bị làm, hiện tại hắn đang làm nữ nhân, hung hăng làm nàng, dùng ©ôи th!t nghiền nát tôn nghiêm của nàng, đâm thủng cửa sau chưa từng bị ai chạm vào của nàng, cưỡi nàng như cưỡi súc vật, khống chế nàng dưới thân mình.
Nhìn Ngu Huyền Lăng thở dốc rêи ɾỉ dưới thân mình, một cảm giác thỏa mãn chưa từng có tràn ngập khắp người Sở Li. Không chỉ là thỏa mãn về thể xác, mà ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.
“Sở Li... Sở Li, không được... Ngươi chậm một chút... chậm một chút...” Ngu Huyền Lăng không chịu nổi mà kêu lên, nàng không ngờ cơn đau ban đầu lại nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cảm giác khó tả.
Rõ ràng ©ôи th!t của Sở Li không thô bằng Lục Nghiên nhưng cảm giác ở cửa sau lại khiến da đầu nàng tê dại.
Cảm giác này, giống như có người mạnh mẽ nhét một thứ không thuộc về mình vào hậu huyệt, rồi lại rút ra khi mình chưa kịp thích ứng với sự tồn tại của nó, rồi lại đâm vào.
Khác với ŧıểυ huyệt chờ đợi và hoan nghênh ©ôи th!t tiến vào, hậu huyệt chỉ có sự kháng cự, mỗi một tấc tiến vào đều là sự xâm phạm...
Theo lý thuyết thì cảm giác này không hề thoải mái nhưng Ngu Huyền Lăng lại dần dần hưởng thụ cảm giác xa lạ này dưới sự xâm nhập của Sở Li. Cảm giác tồn tại rõ ràng hơn so với ŧıểυ huyệt, còn có cảm giác chinh phục không thể bỏ qua...
Nàng đang bị chinh phục, bị chinh phục bằng phương thức nguyên thủy nhất của loài người, bị ©ôи th!t của nam nhân chinh phục thể xác, thậm chí là... linh hồn...
Thật nực cười... một nữ nhân lại bị nam nhân dùng ©ôи th!t chinh phục, nếu nói ra ngoài thì cả đời này nàng không cần lăn lộn nữa.
Nhưng sự thật là như vậy, nàng bị chinh phục, bị Sở Li quân tử như ngọc, bị Sở Li ôn nhu sạch sẽ, dùng ©ôи th!t dơ bẩn chinh phục hậu huyệt của nàng...
Nói ra thì cũng không biết ai thiệt hơn ai. Nếu nàng nói cho người khác biết đệ nhất mỹ nam Linh giới - Sở Li dùng ©ôи th!t cắm vào mông nàng... nàng có lẽ sẽ bị nước miếng dìm chết.
Làm sao Sở Li có thể chậm lại được, hắn vốn không chậm lại được, hắn đang làm nữ nhân mà hắn yêu tha thiết bấy lâu nay. Nếu lúc trước... hắn không vì thiếu chí khí mà đi cưới người khác, thì giữa bọn họ có phải sẽ không như vậy không?
“Tại sao?” Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Sở Li, rơi xuống người Ngu Huyền Lăng, làm ướt sũng lưng nàng: “Tại sao không đến tìm ta?”
Hắn kéo dài hôn kỳ lâu như vậy, chính là đang đợi nàng đến tìm hắn.
Nhưng mà... nàng đã không đến! Nàng từ đầu đến cuối đều không xuất hiện!!
“Đương nhiên là... bởi vì...”
Đang bận mây mưa với tên khác...
Ngu Huyền Lăng sung sướиɠ đến mức không biết đêm nay là đêm nào, ©ôи th!t phía sau ngang ngược ngang ngược đâm vào, kéo theo ©ôи th!t phía trước hung hăng quấy đảo trong ŧıểυ huyệt của nàng.
Lục Nghiên tuy nhìn có vẻ âm trầm bình tĩnh nhưng khi không nhịn được, hắn sẽ đè chặt Ngu Huyền Lăng, đỉnh mạnh vào hoa tâm của nàng.
Ngu Huyền Lăng cuối cùng cũng đạt đến cực hạn kɧoáı ©ảʍ, những lời còn lại biến mất giữa môi răng: “A... a...” Nàng bị kẹp giữa hai nam nhân, căng cứng người, nắm chặt lấy cánh tay Lục Nghiên, co rút lên đến đỉnh điểm...
“Ưm...” Sở Li mồ hôi đầm đìa, trong lúc Ngu Huyền Lăng run rẩy, hắn bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể nàng.
Lục Nghiên cũng rất sướиɠ nhưng hắn cố gắng kìm nén, nghiến răng đỉnh mạnh xuống dưới trong lúc ŧıểυ huyệt của Ngu Huyền Lăng run rẩy kịch liệt.
Không... không chết... Ánh mắt Ngu Huyền Lăng tan rã.
Người ta vẫn thường nói, chỉ có trâu chết chứ không có ruộng hỏng. Vì vậy, trong trường hợp bình thường, dù nữ nhân có phóng đãng đến đâu cũng sẽ không sao. Huống hồ tu vi của nữ nhân rất cao, cho dù đại chiến mấy tháng cũng không thành vấn đề.