Sự kết hợp của hai con người quá tài giỏi này đã khiến bao nhiêu người ghen tị đến phát khóc. Nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận, họ quá xứng đôi, ngay cả tên cũng xứng đôi. Cuối cùng hai người được mọi người gọi là Lưu Li đạo lữ.
Sở Li dường như không nghe thấy lời nàng nói, hắn cầm ©ôи th!t nhẹ nhàng cọ xát. Để Sở Li thuận tiện hơn, Lục Nghiên còn đưa tay ra giữ chặt mông Ngu Huyền Lăng.
Nhìn nam nhân khác dùng ©ôи th!t định phá trinh cửa sau của Ngu Huyền Lăng, cơ thể Lục Nghiên càng lúc càng căng cứng, ánh mắt cũng càng lúc càng u ám.
Lục Nghiên cúi người xuống, ghé sát vào tai Ngu Huyền Lăng, dùng giọng nói như đến từ địa ngục: “Nàng không quan tâm đến sống chết của ta, vậy... có quan tâm đến sống chết của đệ nhất mỹ nam Linh giới không? Nếu ta nhớ không lầm thì hắn là nam nhân đầu tiên của nàng phải không? Khi ở bên hắn, nàng hình như không đi tìm nam nhân khác.”
Ngu Huyền Lăng ngẩn người một lúc, đúng vậy... sao nàng lại không nhớ ra...
Lời nói của Lục Nghiên khiến động tác của Sở Li khựng lại, môi mỏng mím chặt, im lặng một lúc. Sau đó hắn dùng sức, quy đầu hồng hào hơi chui vào cửa sau của Ngu Huyền Lăng. Tuy không đi vào được nhiều nhưng cũng đủ khiến Ngu Huyền Lăng sởn gai ốc.
“Sở Li!” Ngu Huyền Lăng hét lớn: “Ngươi làm vậy chẳng phải là phụ lòng sư tỷ sao!”
Nếu đã chọn sư tỷ, thì cần gì phải tiếp tục dây dưa với nàng nữa, cho dù có hận nàng chẳng lẽ không thể dùng cách khác để trả thù sao?
Ngu Huyền Lăng không nói thì thôi, vừa nói xong, sắc mặt ôn hòa của Sở Li lập tức trầm xuống. Một tay hắn ấn lên lưng nàng, đè nàng xuống, nâng mông nàng lên, một tay cầm ©ôи th!t dính chút mật dịch ở ŧıểυ huyệt, rồi hung hăng đâm vào cửa sau của Ngu Huyền Lăng.
“Ưm...” Ngu Huyền Lăng đau đớn ngẩng đầu lên, nhìn nàng phóng túng hơn bốn trăm năm vậy nhưng thật ra chưa bao giờ bị làm qua cửa sau. Với tính cách của Sở Li, làm sao hắn lại biết nơi đó cũng có thể làm...
Cả người Ngu Huyền Lăng căng cứng, siết chặt lấy ©ôи th!t của hai nam nhân, hận không thể dùng ŧıểυ huyệt cắn đứt chúng mới hả giận.
Hai nam nhân thật sự cũng không thoải mái, bị Ngu Huyền Lăng kẹp đến mức đau điếng. Nhất là Sở Li, đau đến toát cả mồ hôi lạnh.
Ngu Huyền Lăng vất vả lắm mới lấy lại được bình tĩnh: “Sở Li... ngươi có phải ngốc không...” Một nhân vật to lớn như vậy... cần gì phải dính vào chuyện này...
Nếu thải bổ thất bại, hắn sẽ mất mạng, cho dù thành công thì sao? Hắn giải thích như thế nào về việc tu vi đột nhiên tăng lên? Lỡ như sự việc bại lộ, sư tỷ sẽ đối xử với hắn như thế nào?
Nghe thấy lời Ngu Huyền Lăng nói, trong mắt Sở Li hiện lên một tia bi thương, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, như đang an ủi, như đang mê luyến nhưng chỉ một lát sau, hắn liền khó khăn rút ©ôи th!t ra: “Huyền Lăng...”
Hắn thở hổn hển: “Đây đều là do nàng nợ ta!”
Những giọt mồ hôi lăn dài trên vầng trán trắng nõn của Sở Li, rơi xuống tấm lưng trắng muốt của Ngu Huyền Lăng.
Thật chặt, thì ra... phía sau của nữ nhân lại chặt như vậy... Sở Li hít sâu một hơi, dưới sự rút ra chậm rãi của hắn, cửa sau của Ngu Huyền Lăng cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, theo đó là chất bôi trơn nhè nhẹ tiết ra.
Cuối cùng, Sở Li cũng có thể ra vào thuận lợi. Cửa sau của Ngu Huyền Lăng chặt đến chết người, nhất là không biết lúc nào, ở đâu sẽ đột nhiên co rút lại, giống như bị bàn tay siết chặt.
Nếu Sở Li muốn đưa ©ôи th!t vào sâu hơn, hắn cần phải vượt qua chỗ đó.
Xúc cảm hoàn toàn khác biệt này khiến Sở Li có chút hoảng hốt. Trong lúc hoảng hốt, hắn cúi đầu nhìn Ngu Huyền Lăng, chính là nàng, chính nữ nhân này khiến hắn sống trong dày vò mỗi ngày.
Tại sao? Nếu không thể toàn tâm toàn ý ở bên hắn, lúc trước tại sao lại muốn trêu chọc hắn. Nếu đã trêu chọc, tại sao còn có thể đi tìm nam nhân khác! Tại sao!!!