Ta Phá Án Số Một Kinh Thành

Chương 37:

Trước Sau

break

Lúc này, Ngô Thư Nguyệt mím môi không nói gì.

Ánh mắt Tần Anh và Tạ Tinh Lan khẽ trầm xuống. Tạ Tinh Lan bèn nói: "Xem ra cô nương biết chuyện gì đó. Hiện giờ hai người họ đã bị người ta mưu sát, lời khai của cô rất có thể sẽ giúp chúng ta tìm ra hung thủ, cũng coi như là làm một điều tốt cho họ."

Ngô Thư Nguyệt do dự đáp: "Chỉ e rằng, vong linh của họ trên trời sẽ không nghĩ như thế."

Nàng ta nói như vậy lại càng khiến Tạ Tinh Lan thêm chắc chắn rằng nàng ta biết chuyện gì đó, vì vậy hắn bèn nói: "Cô nương không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Long Dực vệ chúng ta sẽ không công bố lời khai của cô ra ngoài. Trước khi chết, Tiết Minh đã để lại một bức di thư, trong đó có nhắc đến việc hắn ta và Thôi Uyển từng có tình xưa. Hiện tại, chúng tôi chỉ muốn điều tra từ nhiều phía để xem liệu họ có thật sự tồn tại mối quan hệ đó hay không, và liệu cái chết của hai người có liên quan đến chuyện này không."

Ngô Thư Nguyệt kinh ngạc: "Hắn để lại di thư nói về chuyện này ư?"

Tạ Tinh Lan gật đầu. Ngô Thư Nguyệt trầm ngâm một lát rồi dường như đã hạ quyết tâm: "Nếu đã như vậy, thì cũng chẳng có gì là không thể nói ra được nữa. Trước đây, ta và nàng ấy đều là học trò của Tiết Tế tửu. Khi đó ở Tiết phủ, nàng ấy và Tiết Minh rất thân thiết với nhau. Lúc ấy, ta từng nghĩ rằng hai người họ là thanh mai trúc mã, biết đâu sau này sẽ thành một giai thoại đẹp. Thế nhưng, không ngờ rằng Uyển Nhi lại đính hôn với phủ Hoài Nam Quận vương trước."

"Khi đó, mối quan hệ của họ chỉ đơn thuần là thân thiết, chứ nếu nói có điều gì kỳ lạ thì ta cũng chưa từng thấy. Chỉ là, trong một buổi tiệc trên thuyền vào hai năm rưỡi trước, ta đã tình cờ bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ..."

Ngô Thư Nguyệt chìm vào suy tư: "Lúc đó là ở hồ Lăng Yên phía đông thành. Bữa tiệc đó do Triều Hoa Quận chúa chiêu đãi, mời khoảng hơn hai mươi vị công tử tiểu thư của các nhà công hầu quan lại trong thành. Chiếc thuyền hoa đó có ba tầng, vì ta uống hơi nhiều rượu nên có chút choáng váng, bèn đi lên đuôi thuyền ở tầng cao nhất để hóng gió. Thế nhưng, khi còn chưa đi đến lan can, ta đã nghe thấy tiếng hai người nói chuyện vọng lên từ tầng dưới. Hai người đó đang cố hạ thấp giọng, nhưng ta vừa nghe đã nhận ra đó là Uyển Nhi và Tiết Minh..."

"Uyển Nhi nói rằng nàng ấy đã đợi đủ lâu rồi, còn Tiết Minh thì lại nói rằng hắn thi cử công danh là vì nàng ấy, rồi lại còn nói cái gì mà phủ Hoài Nam Quận vương không thể đợi nhiều năm như vậy, bảo Uyển Nhi cứ yên tâm."

Ngô Thư Nguyệt ngượng ngùng nói tiếp: "Những điều không hợp lễ thì không nên nghe, lúc đó Uyển Nhi tuy đang cố đè giọng xuống, nhưng thực chất là đang gào thét trong giận dữ. Ta biết chuyện chẳng lành, không muốn dính vào mấy chuyện thị phi này nên lập tức lùi về. Trước khi đi, ta chỉ loáng thoáng nghe được Uyển Nhi nói rằng Tiết Minh không hiểu nàng ấy đã phải trả giá những gì..."

"Sau lần đó, ta đã giấu kín bí mật này và không hề nói với bất kỳ ai. Dù sao thì, Uyển Nhi đã đính hôn với phủ Hoài Nam Quận vương, mà Tiết phủ bao đời đều là văn thần thanh liêm, làm sao có thể so bì được? Ta biết chuyện này không thể để cho người ngoài biết, và hai người họ cũng khó mà thành đôi. Về sau, khi hôn kỳ của Uyển Nhi đã được định, ta còn đoán rằng có lẽ họ đã từ bỏ rồi, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm thay cho họ..."

Tạ Tinh Lan hỏi: "Vậy ý của Tiết Minh lúc đó là, hắn thi cử công danh là vì Thôi Uyển, nếu như thi đỗ, hắn sẽ giành lấy mối hôn sự này trước khi nàng ấy thành hôn?"

Ngô Thư Nguyệt gật đầu, rồi cười khổ nói: "Hắn nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi. Đừng nói là hắn không thi đỗ, cho dù có thi đỗ đi chăng nữa, thì làm sao có thể khiến phủ Hoài Nam Quận vương hủy hôn được chứ? Ta đoán rằng nếu Uyển Nhi thật sự giả bệnh, thì cũng là muốn kéo dài thời gian cho đến khi phủ Hoài Nam Quận vương tự mình không muốn nữa. Thế nhưng, không ngờ rằng phủ Quận vương lại cứ chờ đợi như vậy."

"Uyển Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn, có lẽ nàng ấy chưa từng nghĩ rằng có người hay vật gì mình thích mà lại không có được. Nhưng nàng ấy lại không hề nghĩ đến, nếu chuyện này mà bị mọi người biết hết, nàng ấy sẽ phải trả giá đắt thế nào. Ta vốn nghĩ rằng đợi nàng ấy thành hôn rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi, vậy mà hôn kỳ sắp đến, nàng ấy lại chết..."

Tần Anh đã lắng nghe một lúc lâu, đến đây không nhịn được bèn hỏi: "Ngoài cô ra, còn có ai khác biết họ từng có tình xưa không?"

Ngô Thư Nguyệt lắc đầu: "Chuyện này thì ta không biết. Ta cũng chỉ tình cờ bắt gặp đúng một lần đó thôi. Về sau này, trong các buổi nhã tập lớn nhỏ hay những bữa tiệc trong cung, tuy họ có chạm mặt nhau nhưng đều rất cẩn trọng giữ lễ, hiển nhiên là cũng sợ bị người khác phát hiện.”

Tần Anh nghĩ đến kết cục của Phó Trân, tỷ tỷ của Phó Linh. Nàng ấy còn chưa đính hôn, chỉ vì một vật tín và vài lời đồn thổi mà phải nhận lấy kết cục thê thảm như vậy. Trong khi đó, Thôi Uyển đã sắp đến ngày cưới, nếu để người khác biết được mối tư tình này, danh tiếng của nàng ấy chắc chắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Đến lúc đó, liệu Tiết Minh có còn giữ lời hứa mà cưới nàng ấy không?

Tần Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vậy cô có thể viết lại danh sách những người tham gia tiệc thuyền hôm đó không?”

Ngô Thư Nguyệt đáp: “Chuyện đã lâu như vậy, ta cũng không nhớ rõ lắm, nhớ được ai thì ta sẽ viết người đó.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc