Giờ Thìn đã điểm, trời vừa sáng rõ. Trên nền trời trong xanh, mây trôi bồng bềnh, và từ phía đông xa xôi, một vầng dương rực rỡ đang rẽ mây ló dạng. Ánh ban mai màu cam ấm áp chiếu rọi lên người Tạ Tinh Lan, khiến cho họa tiết Giải Trãi màu vàng kim trên quan bào của hắn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Hắn uy nghi trên lưng ngựa, nhưng ánh mắt lại dừng ở đầu con hẻm cách đó không xa. Tạ Kiên đứng bên cạnh không nhịn được bèn hỏi: “Công tử, Ngô gia này không giống mấy nhà kia, thực ra không cần ngài phải đích thân đến đâu ạ. Với lại, chúng ta đã đến đây được nửa khắc rồi, ngài đang đợi ai vậy?”
Nơi này là hẻm Mạo Nhi thuộc phường Trường Hưng, và cách họ không xa chính là phủ đệ của Đô thống Tuần phòng doanh Ngô Minh Tường. Đêm qua, họ đã đến Phó gia, Triệu gia và Giản gia, nhưng lại chưa thẩm vấn Ngô Thư Nguyệt. Vì vậy, sáng sớm hôm nay, Tạ Tinh Lan đã đích thân dẫn người tới đây.
Hắn không trả lời ngay. Vài giây sau, hắn thu ánh mắt lại, chậm rãi thúc ngựa, “Vào phủ thôi.”
Tạ Kiên khó hiểu đi theo, nhưng đúng lúc này, ánh mắt hắn vừa lướt qua đầu hẻm thì bỗng khựng lại. Hắn thấy trên con phố vắng tanh không một bóng người, bỗng có một chiếc xe ngựa quen thuộc đang lộc cộc tiến lại gần. Khi xe ngựa đến gần, một bóng người thanh tú bước xuống từ sau rèm xe.
“Tạ Khâm sứ, thật là trùng hợp quá—”
Tần Anh hôm nay mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt thêu hoa lan, gương mặt tựa tuyết xuân, đôi mắt như sao trời. Trông nàng tựa một cành liễu thanh tao mà dẻo dai, thoát tục, hoàn toàn không còn vẻ châu quang bảo khí của ngày thường nữa.
Trong văn thư đêm qua của Tạ Tinh Lan, ngay cả sở thích ăn mặc của Tần Anh cũng được điều tra cặn kẽ. Bởi vậy, lúc này hắn không khỏi nhìn nàng thêm vài lần. Tần Anh khẽ nhếch môi, “Ta còn đang lo Tạ Khâm sứ đi trước một bước, không ngờ lại gặp nhau vừa đúng lúc.”
Tạ Tinh Lan mím môi không nói, còn Tạ Kiên đứng bên cạnh thì lại lộ vẻ mặt kỳ quái. Trùng hợp cái nỗi gì chứ, rõ ràng là công tử nhà hắn đã đoán được nàng sẽ đến nên mới cố tình đứng đây đợi. Nhưng mà, tại sao công tử nhà mình lại phải đợi vị quận chúa này nhỉ?
Vẻ mặt bối rối và mờ mịt của Tạ Kiên khiến Tần Anh chú ý. Tần Anh ngỡ rằng hắn đang lo lắng cho vụ án, bèn nghiêm mặt nói: “Đêm qua sau khi về phủ, ta cũng đã suy nghĩ trăm đường mà vẫn không giải được những khúc mắc trong vụ án. Chỉ là không biết liệu Ngô cô nương có biết thêm điều gì không.”
Tạ Tinh Lan đã sai người lên phía trước gọi cửa. Người gác cổng thấy là Vân Dương quận chúa và quan sai của Kim Ngô Vệ thì lập tức vào trong bẩm báo. Chẳng bao lâu sau, họ được mời vào chính sảnh an tọa.
Ngô phu nhân và Ngô Thư Nguyệt đến rất nhanh. Sau khi dâng trà, Ngô Thư Nguyệt liền chau mày nói trước: “Ta biết thế nào Kim Ngô Vệ cũng sẽ tới mà, chỉ không ngờ hôm qua lại không đợi được các vị. Nghe nói cả Tiết Minh cũng xảy ra chuyện rồi.”
Nàng ta có chút hồ nghi liếc qua Tần Anh, rồi lại nói tiếp: “Hôn sự của ta vào tháng sau, vốn định bụng sẽ chúc mừng Uyển Nhi xuất giá trước, ai ngờ lại liên tiếp xảy ra biến cố thế này. Đại nhân có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
Hôn sự của Ngô Thư Nguyệt cũng sắp đến gần, nên Ngô phu nhân rõ ràng rất lo con gái mình bị liên lụy, sắc mặt vô cùng căng thẳng. Thấy vậy, Tạ Tinh Lan bèn lên tiếng mời bà ta tạm lánh mặt. Đợi bà ta rời đi, Tạ Tinh Lan mới hỏi: “Đêm hôm kia sau khi về phủ, cô có từng ra ngoài không?”
Ngô Thư Nguyệt thản nhiên đáp: “Đương nhiên là không rồi. Đêm đó sau khi về nhà, ta đã kể lại chuyện ở Bá phủ cho phụ thân và mẫu thân nghe, cả nhà đã thổn thức rất lâu mới đi ngủ.”
Vẻ mặt nàng ta không chút tự ti cũng chẳng hề kiêu ngạo, Tạ Tinh Lan không nhìn ra được sơ hở nào, bèn tiếp tục hỏi: “Cô có biết bệnh tình của Thôi Uyển có gì kỳ lạ không? Tuy Thôi Tấn nói rằng Thôi Uyển ngày thường chưa từng gây thù chuốc oán với ai, nhưng tính cách của nàng ta, có lẽ những người ngoài như các nàng mới là người rõ nhất.”
Ngô Thư Nguyệt không do dự đáp: “Bệnh của nàng ấy đột nhiên phát tác từ hơn bốn năm trước. Trước đó, ta chưa từng biết nàng ấy mắc bệnh hen suyễn. Nói là kỳ lạ thì cũng không hẳn, chỉ là có chút bất ngờ thôi. Sau đó, nàng ấy chữa bệnh và dưỡng bệnh hơn một năm, chúng ta cũng ít khi gặp mặt. Đến khi thường xuyên tụ tập trở lại thì bệnh của nàng ấy đã khỏi hẳn rồi. Còn về tính cách của nàng ấy—”
Nói đến đây, nàng ta lại liếc nhìn Tần Anh một cái: “Những người xuất thân tôn quý, suy cho cùng đều có vài phần cảm giác hơn người trời ban. Họ cứ ngỡ mình chu toàn mọi nhẽ, nhưng thực chất vẫn quen được mọi người vây quanh tung hô. Thỉnh thoảng có chà đạp lên lòng tự tôn của người khác thì đối với họ cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng nếu nói là gây thù chuốc oán với ai, thì cũng không đến mức đó.”
Lời lẽ của nàng ta tuy uyển chuyển, nhưng cũng có thể nghe ra được sự đánh giá không mấy tốt đẹp dành cho Thôi Uyển. Đặc biệt, cái liếc mắt nhìn Tần Anh kia rõ ràng là một lời chỉ trích không hề che giấu. Lúc này, Tạ Tinh Lan không hề né tránh mà hỏi thẳng: “Vậy cô có biết, giữa nàng ấy và Tiết Minh có mối quan hệ gì không?”