Nào ngờ, chưa kịp mở miệng thì vừa vào thôn đã nghe tin nhà họ Ninh chia gia sản. Liễu thị giật mình, chẳng buồn thăm dò, vội vàng chạy về nhà, rồi mới có màn kéo tay chồng lôi lôi kéo kéo mà Ninh Bồng Bồng nhìn thấy khi vừa bước vào cửa.
Nàng vốn định xui Hữu Phúc nghĩ cách từ bà bà moi ra chút bạc, ai ngờ Hữu Phúc lại có tính toán riêng, không chịu làm theo, nên hai vợ chồng mới giằng co ở sân.
“Chậc, chuyện thiên hạ người ta, miệng thiên hạ người ta, ngươi cũng muốn quản luôn sao? Nếu ngươi đã muốn quản miệng người ta, chẳng lẽ còn định quản cả... người ta đánh rắm nữa chắc?”
Ninh Bồng Bồng khoanh tay, nhếch môi cười lạnh.
“Nguyên nhân chia nhà hôm qua, ta đã nói rõ ràng với lão đại rồi, hắn cũng đồng ý. Giờ trong nhà chẳng có chuyện gì nữa cả. Nếu hai người không có gì cần làm, thì sớm về trấn trên đi là vừa.”
Câu cuối cùng, nàng nói thẳng với đại nhi tử.
Đối với đứa con trai "tiện nghi" này, tuy Ninh Bồng Bồng vẫn nhớ chuyện hắn từng âm thầm lừa mẫu thân để lấy bạc, nhưng cũng không đến mức quá phản cảm.
Dù gì, khi nàng nhờ Ninh lão tam kêu hắn mang bạc về, hắn cũng thật sự mang về rồi. Điều đó cho thấy hắn vẫn còn chút lương tâm, chưa đến nỗi mất hết nhân tính.
Chỉ là, nhìn hàng ria mép vểnh vểnh kia của Ninh lão đại, nàng vẫn thấy nhức mắt. Trong lòng thật khó chấp nhận nổi chuyện bản thân lại có một đứa con trai lớn chừng đó.
Huống chi con dâu cả cũng có đầy mưu tính trong bụng, tốt nhất là sớm đuổi hai người rời đi, khỏi phải mất công đứng trước mặt nàng mà diễn tuồng, làm nàng phát bực.
Liễu thị không ngờ bà bà lại thẳng thừng đáp trả như vậy, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt nàng. Còn đang định mở miệng cãi lại thì đã bị trượng phu kéo tay cản lại, không cho tiếp tục nói thêm gì nữa.
“Nương, sáng nay con cùng nhị đệ ra bờ ruộng xem đất, phải nói thật, nhị đệ làm còn tốt hơn con nhiều.”
Vậy nên, nhi tử đành giao mấy mảnh ruộng kia cho nhị đệ tiếp tục trông nom, còn những phần khác thì sẽ tìm thêm người hỗ trợ.
Kỳ thực, khi Ninh Bồng Bồng vừa bước chân về nhà, thấy cửa ngõ vắng tanh không bóng người, nàng cũng đoán được sơ sơ rằng ba huynh đệ chắc hẳn đều ra đồng hết rồi. Dù sao cũng là con nhà nông, mấy chuyện như vậy chẳng có gì lạ.
“Nếu đã giao ruộng cho nhị đệ trông nom, vậy ngươi cũng đừng quên, chuyện gì nên rõ ràng thì phải rõ ràng. Giờ nhị đệ với ngươi đã tách riêng nhà, tuy là huynh đệ ruột, nhưng sổ sách vẫn phải phân minh. Đừng có tham chi chút lợi nhỏ, tới lúc đó chẳng được bao nhiêu mà còn thành ra huynh đệ bất hòa thì chẳng hay ho gì.”
Ninh Bồng Bồng vừa dứt lời thì liền thấy vợ chồng nhà lão nhị và lão tam, mỗi người vác một cái cuốc, từ ngoài đi vào sân.
Nàng liếc mắt nhìn qua, thấy sắc mặt Ninh Hữu Thọ – lão tam – thoáng có chút xấu hổ. Chắc hẳn mấy lời ban nãy nàng nói, cả bọn đều nghe không sót chữ nào.
Cũng tốt, như vậy nàng đỡ phải nhắc lại lần nữa.
Lúc này, sắc mặt lão đại đỏ bừng còn hơn mặt trời chiều. Ban nãy ngoài đồng, hắn đã nói không ít lời hay với lão nhị, nhưng sau đó lại chẳng nhắc gì đến chuyện chia lợi nhuận ra sao.