Uông Đại Sơn vốn tưởng hôm nay nàng sẽ đôi co như mọi lần, ai ngờ lại đưa tiền cái rụp, không càm ràm lấy một câu.
Thấy nàng yêu cầu trước bữa chiều có hai khuôn, ông ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Cùng lắm thì chiều nay không ra đồng, ở nhà chuyên tâm làm đồ mộc một buổi cũng xong.
Ninh Bồng Bồng vui vẻ trở về nhà, vừa bước qua cổng liền thấy lão đại đang cùng ai đó lôi lôi kéo kéo, không biết đang nói chuyện gì.
Nhìn kỹ lại, thì ra là con dâu cả – Liễu thị.
“Nương.”
Thấy Ninh lão thái từ ngoài bước vào, Liễu thị thoáng sững người, vội buông tay trượng phu ra, trong lòng thấp thỏm bất an, rón rén ngẩng đầu liếc nhìn bà bà.
Nàng cũng chẳng biết bà nãy giờ có nghe thấy đoạn đối thoại giữa nàng với trượng phu hay không.
“Nhà mẹ đẻ không mở cửa hàng nữa à? Sao giờ lại mò về đây rồi?”
Ninh Bồng Bồng làm như không thấy ánh mắt rụt rè đầy dò xét kia, ung dung đi thẳng vào nhà chính, rót cho mình một chén nước nguội trong cái lu đặt trên bàn trà.
Tuy chỉ loanh quanh trong thôn, đường đi cũng chẳng xa xôi gì, nhưng với một người quen sống ở thời hiện đại như nàng, thì việc đi bộ loanh quanh thế này cũng tính là vận động quá mức rồi.
Bình thường ra cửa là có xe đưa đón, lên lầu có thang máy. Rảnh rỗi ở nhà thì chẳng cần bước chân ra khỏi cửa, đói bụng chỉ việc đặt đồ ăn giao tận nơi. Như thế mà cũng đã thấy mệt rồi, huống gì là ở cái nơi cổ đại khổ cực này!
Bởi vậy, phải uống nhiều nước vào để bù lại chút sức lực.
Một hơi uống cạn chén nước nguội, Ninh Bồng Bồng nhếch miệng, lắc lắc đầu – nước nguội đúng là vô vị!
Tiếc rằng, cái lu tuy gọi là “trà lu” nhưng bên trong chẳng có lấy một cọng lá trà, chỉ toàn là nước sôi để nguội.
Cũng phải thôi, ở cái thời đại này, lá trà đâu phải đồ rẻ. Chỉ một hai lạng trà thôi cũng đã ngốn mấy chục văn tiền.
Ngay cả nhà lý chính trong thôn – vốn được xem là khá giả – cũng chỉ dám uống nước lá trà dầm dề tận ba nước.
Còn người dân thường, có được tí hương trà thoảng qua mũi đã là tốt số lắm rồi.
“Nương, con nghe Hữu Phúc nói… hôm qua nhà mình đã chia nhà rồi ạ?”
“Đúng, có gì không ổn?”
Ninh Bồng Bồng hờ hững liếc mắt, mí mắt hơi nhướn, liếc Liễu thị bằng ánh nhìn nhàn nhạt mà khiến đối phương như bị nhìn thấu tâm can.
Quả thật, Liễu thị bị ánh mắt đó làm cho giật mình, tim đập mạnh một cái. Cảm giác như bà bà có thể nhìn thấu được từng ý nghĩ trong lòng mình vậy.
Nàng cố gắng trấn tĩnh, nhẹ nhàng nói:
“Nương, Hữu Phúc là con cả trong nhà, dù thế nào cũng không thể bỏ mặc việc phụng dưỡng cha mẹ được. Sao người lại đi theo tiểu tứ sống riêng? Lẽ ra phải ở cùng đại phòng chúng con mới đúng. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải thiên hạ sẽ nói Hữu Phúc là anh cả mà bất hiếu hay sao?”
Hôm qua, mẹ ruột của nàng ở nhà đã chỉ vào trán nàng mà dạy dỗ gần nửa buổi, hết lời khen ngợi bà bà, dặn nàng nhất định phải tranh thủ đưa bà về ở cùng để giữ thể diện cho đại phòng.
Tuy rằng trên đầu có treo một “tôn đại Phật” như bà bà, đúng là chẳng dễ chịu gì, nhưng hiện giờ vợ chồng nàng đều sống ở trấn trên, bà bà dù muốn quản cũng chẳng với tới.
Nếu sau này có việc gì cần nhờ vả, chỉ cần mình ngọt giọng một chút, không cần làm gì nhiều, bà bà ắt sẽ ra mặt giúp đỡ.