Chu Ngọc gật đầu: “Ừ, còn có cả thuốc trị thương hàn nữa.”
Đang dọn dẹp đồ đạc, tay Dương Hề chợt khựng lại, nhẹ giọng: “Vẫn là chàng chu đáo tỉ mỉ.”
Chu Ngọc đáp: “Ta chẳng qua là tiện đường ra ngoài làm việc. Nếu nàng có thể đi thì cũng sẽ sắp xếp như vậy thôi.”
Dương Hề thầm nghĩ, kể từ khi Chu Ngọc chuyển thế, tư tưởng thay đổi không ít. Đời trước, Chu Ngọc đối xử với nàng cũng tốt, có việc gì cũng sẽ nói với nàng.
Chỉ là Chu Ngọc là trưởng tử quen tự mình làm chủ, hiện tại Chu Ngọc không chỉ coi nàng là thê tử mà còn là người bạn đồng hành cùng nhau phấn đấu vì tương lai.
Hai phu thê trò chuyện khiến Chu tiểu muội phải ghé mắt nhìn sang. Nữ hài tử mẫn cảm, sau khi thoát hiểm liền cảm giác được ca ca và tẩu tẩu có gì đó không giống trước, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra là khác ở đâu.
Dương Hề xếp gọn đồ trong bọc, lấy chăn bông cũ đắp lên người mẹ chồng cùng nhi tử. Đợi Chu Ngọc mặc áo bông xong, nàng mới hỏi: “Chàng nhờ Ngô gia kia chuẩn bị những thứ này bằng cách nào?”
Chu Ngọc cười: “Cũng coi như báo đáp ơn nghĩa. Khi ấy Ngô Sơn bị đánh rất thảm, ta nghĩ tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên liền giúp hắn làm giấy thông hành. Có giấy thông hành, ban ngày có thể vào thành làm chút công việc lặt vặt. Ngô Sơn cảm kích, bắt được cá liền mang đến phủ tặng. Ta nghe Lý quản gia nói mới biết nơi hắn làm việc.”
Dừng một chút, chàng nói tiếp: “Hôm qua ta bảo gã sai vặt rời đi, tự mình đi tìm Ngô Sơn, đưa cho hắn gần mười lượng bạc, lại dặn rằng chúng ta sẽ đến tìm. Vì không chắc hôm nay có thể ra khỏi thành hay không nên ta hẹn trước hai ngày, nếu hai ngày không thấy ta, hắn sẽ vào thành tìm.”
Chàng để gã sai vặt rời đi không phải là do không tin mà vì đó là người theo sát chàng, chắc chắn sẽ bị tra hỏi. May mà lúc cứu Ngô Sơn, gã sai vặt ấy không có mặt, nên giảm được rủi ro bại lộ.
Chu tiểu đệ nhìn chằm chằm vào mắt đại ca: “Đại ca, sao huynh lại bảo Ngô gia đào huyệt mộ? Lúc ấy phụ thân còn chưa xảy ra chuyện mà!”
Chu Ngọc dám sắp xếp như vậy, thì trong lòng đã có sẵn lý do: “Ta vốn định giấu bạc ở đó, nào ngờ cuối cùng lại dùng để chôn cha.”
Chu tiểu đệ nghe vậy mới tiêu tan nghi hoặc. Chu gia không bị tịch biên thì cũng không được mang theo tiền bạc, sắp xếp của đại ca là đúng, chỉ là: “Ca, chúng ta không đưa cha về quê tổ sao?”
Diệp thi cũng nhìn về phía nhi tử, bà không muốn trượng phu của mình cô đơn lẻ loi nơi kinh thành.
Dương Hề định mở lời, nhưng Chu Ngọc ra hiệu để chàng nói. Nàng đành im lặng, thật sự thì nàng không thích hợp lên tiếng, trong chuyện liên quan đến cha chồng, nàng nói gì cũng dễ bị hiểu sai.
Chu Ngọc nghẹn ngào: “Con cũng muốn mang cha đi, nhưng Từ gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu hôm nay không rời khỏi thành, chúng ta đã không còn mạng rồi. Chắc chắn cha mong cả nhà đều còn sống chứ không muốn tan cửa nát nhà.”
Mang theo quan tài suốt hành trình sẽ rất dễ gây chú ý.
Diệp thị nhắm mắt đau đớn, con cháu còn sống thì tướng công mới yên lòng. Nếu không, bà xuống suối vàng cũng không còn mặt mũi gặp ông.
Chu Ngọc nói tiếp: “Chờ chúng ta an ổn, con nhất định sẽ đưa cha trở về, không để cha phải cô đơn ở kinh thành.”
Nghe vậy, Chu tiểu đệ không nói thêm gì nữa.
Dương Hề cầm lấy hũ gốm: “Để con sắc thuốc cho mẹ.”
Vừa dứt lời liền đờ người, nàng không biết nhóm lửa! Ở hiện đại, nàng sợ lửa nên toàn dùng bếp điện!
Chu Ngọc nhận lấy hũ gốm: “Để ta. Mọi người ăn chút lương khô lót dạ trước đi.”
Dương Hề lấy lương khô chia cho mẹ chồng cùng với đệ muội, rồi sờ gương mặt nhỏ nhắn của nhi tử, lúc này tiểu tử đã say giấc nồng trong chăn.
Quay người lại, Chu Ngọc đã mượn được lửa và củi khô, không có nước thì dùng luôn tuyết.
Nhìn ngọn lửa bốc lên, Dương Hề có phần kinh ngạc. Đời trước chết trong biển lửa khiến nàng sợ lửa, vậy mà kiếp này lại không sợ, thậm chí còn tự tay nhét củi vào bếp. Dù ở rất gần, nàng cũng không hề thấy sợ.
Chu Ngọc vẫn âm thầm quan sát thê tử. Hình ảnh nàng sợ lửa khi còn ở hiện đại vẫn in đậm trong tâm trí chàng. Giờ thấy nàng không còn sợ, lòng chàng vui không tả xiết.
Dương Hề muốn hỏi chàng rất nhiều chuyện, đáng tiếc hai người không có cơ hội trò chuyện tử tế, đành phải đè nén những lời muốn nói trong lòng.
Lều tranh yên tĩnh, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách. Có đống lửa nên nhiệt độ trong lều ấm hơn hẳn. Chu tiểu đệ và Chu tiểu muội ngồi trên đệm cỏ ngáp ngắn ngáp dài.
Đừng nói là họ, ngay cả Dương Hề và Chu Ngọc cũng mệt mỏi rã rời, còn có thể tỉnh táo hoàn toàn là nhờ vào ý chí.
“Ái da!”
Hai phu thê Dương Hề bị dọa giật nảy mình, quay đầu lại chỉ thấy Chu tiểu đệ đang ôm bụng bằng cả hai tay.