Dương Hề vừa hỏi xong, tiểu đệ tiểu muội của Chu Ngọc cũng đồng loạt quay lại nhìn.
Chu Ngọc trải xong chăn đệm, đỡ mẹ ngồi xuống rồi mới nói: “Một tháng trước ta cùng cha ra khỏi thành, cứu được Ngô Sơn khỏi tay quan binh. Khi ấy, hắn suýt chút nữa đã mất mạng dưới lưỡi đao rồi.”
Trong lòng Dương Hề trĩu nặng, khu vực an trí nạn dân này ít nhất cũng có đến cả vạn nạn dân: “Ngô Sơn với người nhà hắn là một tháng trước mới chạy nạn đến kinh thành?”
Chu Ngọc ôm nhi tử lên, đưa tay sờ trán con, xác nhận không bị sốt mới thở phào: “Ừ, quê nhà Ngô Sơn bị loạn dân tấn công, cả nhà hắn bất đắc dĩ mới phải bỏ xứ ra đi.”
Dương Hề biết rõ vùng Đông Bắc là nơi loạn dân hoành hành nhiều nhất, các tộc người ở thảo nguyên cũng thường xuyên cướp bóc vùng này. Triều đình trấn áp không kịp thời khiến dân chúng sống trong hoàn cảnh vô cùng cơ cực, nhiều người phải bỏ quê trở thành dân lưu tán.
Chu tiểu đệ nghỉ ngơi một hồi, bụng lại bắt đầu réo òng ọc. Thấy mọi người đều nhìn mình, hắn vội đưa tay ôm bụng: “Đệ không đói.”
Mấy món điểm tâm Dương Hề giấu được đã sớm bị ăn hết. Khi còn trong thành, vì bị theo dõi lại muốn rời đi sớm, bọn họ không mang theo nhiều lương thực, Chu gia hiện giờ đang đối mặt với khó khăn thiếu lương.
Chu Ngọc vừa định mở miệng thì ngoài lều, Ngô Sơn tới: “Chu công tử, ta có thể vào không?”
“Ngô đại ca, mời vào.”
Ngô Sơn xách hai tay nải lớn bước vào: “Đây là những thứ công tử nhờ ta chuẩn bị, tất cả đều ở đây.”
Nói rồi, hắn lấy ra phần tiền còn thừa gồm bạc vụn và đồng tiền trong ngực, đặt lên tay nải.
Chu Ngọc cũng đã âm thầm tính toán, liếc mắt một cái liền biết Ngô Sơn không tư túi. Lòng cảnh giác cũng vơi đi nhiều, chàng mỉm cười đầy cảm kích: “Ngô đại ca giúp ta rất nhiều, đây là chút lòng thành, mong Ngô đại ca hãy nhận lấy.”
Dương Hề thấy vẫn còn thừa lại hơn sáu lượng bạc và vài trăm đồng tiền, Chu Ngọc lấy ra khoảng hai lượng bạc kín đáo đưa cho Ngô Sơn.
Ngô Sơn từ chối mấy lần rồi mới đỏ mặt nhận lấy: “Vào đông rồi, khó tìm việc làm, trong nhà thực sự cần tiền để sống qua mùa đông. Ta đành mặt dày nhận vậy.”
Nạn dân thiếu lương thực, hắn may mắn hơn, nhờ có giấy thông hành do Chu công tử làm giúp mới có thể vào thành làm việc lặt vặt. Nhưng kiếm được bao nhiêu cũng chẳng đủ để nuôi cả nhà, vì chuyện ăn mặc mùa đông mà tóc hắn sắp bạc sạch luôn rồi.
Chu Ngọc cười, chỉ vào tay nải cùng với bạc, nói: “Ta khâm phục phẩm hạnh của đại ca, đại ca giúp ta, đây là phần huynh nên nhận được.”
Trong lòng Ngô Sơn vẫn có chút xấu hổ, sau đó vỗ ngực nói: “Chỉ cần Ngô Sơn ta còn sống một ngày, nhất định không để ai bắt nạt công tử.”
Chu Ngọc nói: “Về sau gọi ta Chu Đại là được.”
Tên chữ không thể dùng, tên thật cũng nên tránh, gọi Chu Đại là tiện nhất.
Ngô Sơn không phải người hồ đồ, hiểu rõ Chu gia đã gặp nạn, thầm mắng cái thế đạo chết tiệt quan tốt chẳng được báo đáp này, rồi mở lời: “Hôm qua về, ta đã đưa mấy tiểu tử trong nhà đi đào huyệt mộ xong rồi. Công… à không, ngươi tính khi nào an táng lệnh tôn?”
Dương Hề nghe đến đây thì ngẩng đầu, nàng không muốn trở về quê tổ, vậy mà Chu Ngọc không chỉ không định hồi hương, mà còn tính an táng phụ thân gần kinh thành?
Chu Ngọc đáp, giọng mang theo vẻ đau đớn: “Sáng sớm mai sẽ xuất phát.”
Tránh để đám dân chạy nạn gần đó tỉnh dậy, việc khiêng quan tài quá dễ gây chú ý. Hiện giờ họ đã vào khu nạn dân, cả nhà phải sống thật kín đáo một thời gian, cho đến khi những kẻ truy lùng họ chịu từ bỏ.
Ngô Sơn định vỗ vai an ủi Chu Ngọc nhưng nhìn bàn tay thô ráp của mình thì lại rụt lại: “Lệnh tôn trên trời sẽ hiểu cho ngươi.”
Cha hắn cũng từng chết trên đường, cuối cùng phải an táng trên đường chạy nạn, thời buổi này sống được cũng là chuyện khó.
Chu Ngọc mắt đỏ hoe: “Ngày mai lại làm phiền Ngô đại ca rồi.”
Ngô Sơn nói thêm mấy câu rồi rời đi, toàn bộ Chu gia cùng nhìn về hai tay nải cũ nát kia.
Chu Ngọc giao lại bạc vụn với tiền đồng còn lại cho thê tử, sau đó mở tay nải. Một bọc là áo bông, giày bông có vài mụn vá, bên dưới là một chiếc chăn bông cũ dày côm.
Trong một bọc khác có chút lương thực và lương khô, thêm vài gói thuốc đã được bốc sẵn, dưới đáy là một hũ gốm và vài bộ bát đũa. Bảo sao hai cái bọc lại to đến thế.
Dương Hề thấy gói thuốc thì thở phào nhẹ nhõm: “Đây là thuốc của mẹ?”