Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 8: Tin nhắn

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

“Anh ấy là một người cuồng công việc mà, khi tụi em đi, anh ấy còn đang viết báo cáo nghiên cứu trong phòng thí nghiệm nữa.” Thích Hòa Âm nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là vài tuần nữa sẽ về thôi.”

Thích Duyệt cười nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn anh ta, cảm ơn nhà họ Ôn rồi. Mấy ngày nữa chị sẽ đến thăm nhà họ Ôn, chỉ là không biết món quà chị chuẩn bị có vừa ý người ta không.”

… Quả đúng là một sự thay đổi ngoạn mục.

Thích Hòa Âm lặng lẽ nhìn chị mình một cái, trong lòng nghĩ giờ đây không còn là lúc chị gái mình lén mắng Ôn Hành Liễm là nhà khoa học điên, lừa gạt em gái ngây thơ của mình ra nước ngoài làm chuột bạch nữa rồi.

“Em cũng đã nói chuyện này với bác sĩ Ôn rồi, anh ấy nói, có tấm lòng là được.” Thích Hòa Âm nói.

Chiếc xe chở mọi người rời khỏi Cảng hàng không Svarog, hướng về khu biệt thự ngoại ô phía đông của Đế đô.

Ánh trăng lạnh lẽo rải rác trên cầu vượt. Dưới khung cầu bằng thép, dòng sông lớn đang chảy lặng lẽ, mặt nước lấp lánh ánh bạc.

Thích Hòa Âm lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một lúc, sau đó cúi đầu, lấy máy liên lạc của mình ra từ chiếc ba lô mà mình mang đi cùng.

Mấy chục tiếng đồng hồ không xem máy liên lạc, lúc này vừa mở ra, trong màn hình đã tràn vào một số tin nhắn mới.

[Mẹ: Cục cưng, chị gái đã đón con chưa?]

[Cha: Cha mẹ đang đợi hai con ở nhà nè. *ôm một cái* *trái tim*]

[Bác sĩ Ôn: Đã về nhà an toàn chưa vậy, Hòa Âm?]

[Bác sĩ Ôn: Phải thực hiện đúng lịch trình phục hồi chức năng, tôi sẽ nhờ Tiểu Nhiễm giám sát em.]

[Khương Vân Tâm: Em gái Hòa Âm! Cậu đã về rồi! *tung hoa* *xoay vòng*]

[Khương Vân Tâm: Mấy ngày nữa tớ đến thăm cậu nha! *thẹn thùng*]

[Thương Văn Trạch: Về nước rồi à?]

[Thương Văn Trạch: Tớ đang ở nước ngoài, cha tớ bắt tớ đi đến Đại lục Tây cùng ông ấy, phải đi tới hai tháng lận.]

[Thương Văn Trạch: Bực thật, không đến đón cậu được.]

[Thương Văn Trạch: Hai năm rồi cậu không cho tớ gặp, khó khăn lắm mới về mà tớ vẫn không thể gặp được.]

[Thương Văn Trạch: Tớ bảo trợ lý mua hoa cát cánh trắng mà cậu thích, gửi đến nhà em rồi (hình) (hình)]



[Thương Văn Trạch: Sau này, chuyện gì tớ cũng nghe lời cậu hết]

[Thương Văn Trạch: Sau khi cậu đi tớ buồn lắm, vừa lo lắng vừa sợ hãi và vừa đau lòng nữa]



[Thương Văn Trạch: Hai năm nay lúc nào tớ cũng nhớ cậu nhiều lắm, Hòa Âm. Mừng cậu trở về.]

Danh bạ của Thích Hòa Âm có rất ít người, bình thường chỉ có vài người nhắn tin cho cô.

Cô liếc sơ qua, phát hiện tin nhắn của những người khác đều rất ngắn gọn, chỉ có Thương Văn Trạch là người nhắn nhiều nhất, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, cô không thể đọc hết trong một lúc được, bởi vậy cô trả lời những người khác trước.

Trước tiên gửi tin nhắn báo bình an cho cha mẹ, sau đó gửi tin nhắn cho bác sĩ Ôn, bảo đảm với anh mình sẽ phục hồi chức năng đúng giờ.

Sau đó lại gửi tin nhắn cho Khương Vân Tâm, chào đón cô ấy đến nhà cô chơi.

Khương Vân Tâm chính là nữ chính trong truyện gốc, người đã tìm được người nhà nhờ sự giúp đỡ của Thích Hòa Âm. Trong thời gian Thích Hòa Âm ra nước ngoài chữa bệnh, hai người thỉnh thoảng sẽ trò chuyện, quan tâm lẫn nhau, quan hệ cũng không tệ lắm.

Trả lời xong tin nhắn của mấy người này, Thích Hòa Âm lại mở hộp thoại với Thương Văn Trạch.

Lúc mới ra nước ngoài chữa bệnh, cảm xúc của cô về Thương Văn Trạch rất phức tạp, nên rất ít khi trả lời tin nhắn của anh.

Về mắt ý đồ, anh cũng giống như chị gái, chỉ đơn giản là không tin vào phương án điều trị cấp tiến của Ôn Hành Liễm mà thôi.

Thích Hòa Âm có thể hiểu được, anh không có kịch bản trong tay nên không biết phương pháp điều trị bảo tồn sẽ không kéo dài được lâu, chỉ là muốn bảo toàn tính mạng cho cô với xác suất cao hơn thôi.

break

Báo lỗi chương