Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 5: Tình tiết trong mơ (1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

“Tình trạng sức khỏe của cô Thích đang hồi phục nhanh chóng. Dự đoán trước đó mà bác sĩ Ôn cho chúng ta là khoảng hai tuần nữa, cô Thích có thể bỏ xe lăn và đi lại bình thường.” Cô y tá bổ sung nói.

Nghe vậy, Thích Duyệt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Chị ấy cúi đầu nhìn Thích Hòa Âm, ánh mắt có chút phức tạp, lại có chút cảm khái: “Căn bệnh khó chữa như vậy, chị không ngờ bác sĩ của nhà họ Ôn đó thật sự có thể chữa khỏi…”

Sau một hồi im lặng, Thích Duyệt thở dài: “Hòa Âm, lựa chọn của em là đúng. Xin lỗi em, lúc trước chị không nên ngăn cản em mới phải.”

Lời xin lỗi này đến bất ngờ, Thích Hòa Âm sửng sốt, sau một lát mới ý thức được Thích Duyệt đang nói đến chuyện hai năm trước chị ấy ngăn cản cô ra nước ngoài tiếp nhận điều trị của đội ngũ Ôn thị.

“Sao có thể trách chị được chứ.” Cô lập tức lắc đầu: “Phương án điều trị mà bác sĩ Ôn đưa ra lúc đó rất cấp tiến, nhưng cũng rất nguy hiểm, xét về mặt xác suất mà nói, quả thật không an toàn bằng việc ở lại trong nước để điều trị theo phương pháp bảo thủ. Lúc đó chị cũng chỉ là lo lắng cho em thôi.”

Dừng một chút, Thích Hòa Âm tiếp tục nói: “Hơn nữa, người phản đối kịch liệt nhất lúc đó đâu phải là chị đâu. Thậm chí đến cuối cùng, chị vẫn giúp em mà, nhờ vậy em mới có thể thuận lợi đi theo đội ngũ bác sĩ Ôn ra nước ngoài.”

Nghe vậy, Thích Duyệt dường như cũng nhớ ra điều gì đó. Chị ấy im lặng một lát, trên gương mặt vốn luôn bình tĩnh nay bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, chắt lưỡi nói: “Đúng vậy, chị nhớ ra rồi, lúc đầu người phản đối kịch liệt nhất là thằng nhóc nhà họ Thương kia.”

“Sau khi em lặng lẽ ra nước ngoài, cậu ta không biết em đã đi đâu, lật tung cả Đế đô lên tìm em. Sau đó cậu ta biết được là chị giúp em ra nước ngoài cùng với người nhà họ Ôn, cậu ta cứ như phát điên vậy, mấy lần đến Thích thị chặn chị, còn cho người gây áp lực lên bệnh viện nhà họ Ôn nữa…”

“Thằng nhóc đó thật đúng là không dễ đối phó.” Thích Duyệt bất đắc dĩ nói.

Nghe chị gái nhắc đến Thương Văn Trạch, Thích Hòa Âm khẽ cong môi.

Hai năm trước, vì vấn đề có nên ra nước ngoài chữa bệnh hay không mà cô và Thương Văn Trạch đã xảy ra mâu thuẫn lớn nhất kể từ khi hai người quen biết nhau, từ đó, cô cũng nhận rõ bộ mặt thật của người đàn ông này.

Người đã làm bạn với cô suốt nhiều năm, luôn là một trúc mã ấm áp như ánh mặt trời trong mắt cô, hóa ra chỉ là một vỏ bọc giả tạo.

Con người thật của cậu ta là ngang ngược, lạnh lùng, cố chấp. Không ai bì nổi, đứng trên tất cả mọi người.

Cũng chính vì nhìn thấy tính cách thật của cậu ta, Thích Hòa Âm cuối cùng cũng không còn ảo tưởng nữa. Cô nhận ra rằng quả thật Thương Văn Trạch giống hệt như miêu tả trong truyện gốc, là một con ông cháu cha cao quý không thể kháng cự.

Cho nên, nếu cô không phản kháng, không làm ra hành động gì để thay đổi thì những tình tiết trong quyển truyện gốc ấy có lẽ sẽ xảy ra thật sự.



Năm Thích Hòa Âm 15 tuổi, cô mới nhận ra rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.

Từ nhỏ cô đã rất thông minh, thông minh hơn người. Đến nỗi trong khi những đứa trẻ khác vẫn còn đang chơi đùa xây cồn cát trong sân thì cô đã bắt đầu đọc và hiểu được nhiều cuốn sách khó hiểu.

Cha mẹ nhà họ Thích vốn định khi nào cô đến tuổi đi học, họ sẽ đưa cô đến trường đặc biệt chuyên đào tạo nhân tài siêu phàm của Đế quốc. Nhưng từ nhỏ Thích Hòa Âm đã yếu ớt, không bao lâu sau, cô lại được bệnh viện chẩn đoán mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, vì vậy chuyện cô đi học chỉ có thể tạm thời gác lại.

Nhà họ Thích không phải là quý tộc hiển hách gì, đến đời này, tước vị của cha đã lung lay sắp đổ, thu nhập chính của gia đình đến từ các tác phẩm nghệ thuật do ông sáng tác với tư cách là một họa sĩ nổi tiếng, còn có tiền bản quyền từ các tác phẩm mà mẹ viết.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc