Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 4: Ánh Mắt Thoáng Qua

Trước Sau

break

Editor:L’espoir


*

Từ trước đến nay, cô chỉ nghe danh, chưa từng thấy mặt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nam chính khác ngoài Thương Văn Trạch trong thế giới này.

Cơ Ninh Dã, con trai độc nhất của nhà họ Cơ, quý tộc trăm năm của Đế đô, mẹ là quan chức cấp cao phụ trách các vấn đề văn hóa giải trí của Đế quốc, cha là ông trùm thời trang.

Nhà họ Cơ nắm giữ cổ phần của nhiều công ty hàng hiệu quốc tế nổi tiếng, kiểm soát hàng ngàn dây chuyền sản xuất cao cấp từ hàng may mặc, đồ da, túi xách, mỹ phẩm cho đến đồ trang sức trên toàn cầu. Các thương hiệu xa xỉ khác nhau của nhà họ Cơ được vô số người thượng lưu và quý tộc săn đón không ngớt, giá trị thị trường đã đạt tới hàng ngàn tỷ tiền sao, giữ vị thế cực kỳ quan trọng trong ngành công nghiệp thời trang toàn cầu.

Chỉ có thể nói quả không hổ là một trong những nam chính con ông cháu cha đỉnh nhất trong nguyên tác, chỉ trong một lần chạm trán, Thích Hòa Âm đã cảm nhận được từ người này một luồng khí chất tương tự như Thương Văn Trạch – thứ cảm giác giai cấp, tự tôn cao quý và sự ưu việt bẩm sinh.

Mà theo như cô biết, bản thân Cơ Ninh Dã quả thật là người trung thành theo tín điều “giai cấp tối thượng”.

Dựa vào việc ẩn nấp sau biển người, Thích Hòa Âm nghiêm túc quan sát Cơ Ninh Dã. Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, hoàn toàn không ngờ ánh mắt của mình lại vô tình chạm phải cái liếc ngẫu nhiên như vô tình của người đàn ông giữa đám đông.

Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa dòng người đông đúc, chạm vào nhau rồi tách ra.

Trong tầm mắt, khuôn mặt kiều diễm nhưng ngả ngớn ấy dường như hơi sững sờ.

Thích Hòa Âm không bỏ qua sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Cơ Ninh Dã.

Anh ta nhận ra mình?

Thích Hòa Âm chớp chớp mắt nghi ngờ, vẫn không quên rằng hôm nay mình đang đeo khẩu trang.

Vậy đó chỉ là ảo giác hay là…

Ánh mắt cô một lần nữa hướng về phía ấy.

Cơ Ninh Dã sải bước dài, lúc này đã nhanh chóng đi qua trước mặt cô. Một lượng lớn phóng viên đuổi sát theo anh ta, đổ dồn về phía trước, đám đông chen chúc xung quanh đột nhiên tản đi một nửa.

Cho đến khi bóng dáng của anh ta thu nhỏ lại thành một chấm nhỏ ở xa, anh ta vẫn không ngoái đầu nhìn lại.

… Quả nhiên chỉ là ảo giác. Thích Hòa Âm thầm nghĩ.

Lúc này, máy liên lạc trong tay cô y tá lại vang lên, cô ấy vội vàng bắt máy, đáp lại vài tiếng với đầu dây bên kia, sau đó nhìn về phía Thích Hòa Âm.

“Cô Thích, sếp Thích đến rồi.”



Năm phút sau, cô y tá dẫn Thích Hòa Âm tìm được xe mà nhà họ Thích phái đến, một chiếc SUV màu đen khiêm tốn.

Vệ sĩ đi cùng cất xe lăn vào cốp xe, Thích Hòa Âm được người ta dìu vào ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi của chiếc xe.

Cửa xe đóng lại, người phụ nữ ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn cô: “Hòa Âm.”

Người phụ nữ có mái tóc đen ngắn gọn gàng, đeo một chiếc kính không gọng trên mặt, gương mặt có nét tương tự với Thích Hòa Âm, nhưng lại toát lên vẻ trưởng thành và sắc sảo hơn.

Chị ấy mặc một bộ vest trắng có vẻ trang trọng, trông như vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng nào đó rồi đến đây vậy.

Nhìn thấy người phụ nữ, ánh mắt Thích Hòa Âm lóe lên vài phần vui mừng, gọi: “Chị!”

Cô y tá bên cạnh cũng theo đó nói: “Sếp Thích.”

Thích Duyệt cười đáp một tiếng, giơ tay xoa đầu Thích Hòa Âm. Sau đó nhìn chằm chằm vào mặt cô một lát, cảm thán nói: “Trông em có vẻ khá hơn nhiều so với hồi chị đến Akso thăm em tuần trước, nhưng mặt vẫn trắng bệch thế này.”

Ánh mắt của chị ấy chuyển sang bắp chân bị chăn mỏng che lại của Thích Hòa Âm, quan tâm hỏi: “Mấy ngày nay hồi phục thế nào rồi? Có thể tự xuống đất đi lại được chưa?”

Thích Hòa Âm nói: “Dạ được rồi, nhưng chỉ có thể cầm cự chưa đến nửa tiếng, lâu hơn nữa là không đủ sức.”

Thích Duyệt gật đầu, lại nhìn về phía cô y tá.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc