Editor: L’espoir
*
Trong mười mấy phút ngắn ngủi ở phòng khách, Thích Hòa Âm cảm thấy sự tỉnh táo mà cô tự hào đã phần nào bị phá vỡ.
Sói đen không nghe lời và vị chủ nhân khó chiều của nó… Bây giờ con sói lớn còn có vẻ đang nhăm nhe con cú tuyết của cô, thật sự nghĩ đến thôi cũng thấy khó giải quyết rồi!
Lệ Sâm mặt không gợn sóng nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt lạnh nhạt có hơi dao động.
Yếu đuối mong manh.
Đây là ấn tượng đầu tiên của anh về Thích Hòa Âm.
Anh vẫn nhớ rõ khi cô gái đẩy cửa vào trước đó, anh đã chú ý đến chiều cao của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Công bằng mà nói, chiều cao của cô không thấp, nhưng người thì thật sự gầy yếu, nhìn có vẻ nhẹ bẫng, cảm giác như gió thổi một cái là ngã.
Lúc đó Lệ Sâm đã thản nhiên nghĩ, cỡ này chỉ cần một cánh tay thôi là anh có thể xách lên được mười người.
Rất nhanh, anh lại phát hiện ra một đặc tính khác trên người cô gái nghiên cứu viên này… Cảm xúc cực kỳ ổn định, đây là ấn tượng thứ hai.
Những người bình thường lần đầu gặp anh, hầu như đều sợ hãi anh.
Nhưng chỉ có cô vẫn giữ vặt mặt bình tĩnh như thường, thậm chí còn chủ động chìa tay ra chào hỏi anh.
Khi Alphard đang rục rịch chuẩn bị lao vào con cú tuyết, thật ra Lệ Sâm đã chú ý tới, nhưng anh đã ngầm cho phép tất cả những điều này.
Bởi vì anh cũng không hiểu, tại sao thể tinh thần của anh lại đột nhiên nảy sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy.
Anh đắm chìm trong suy nghĩ tìm lời giải, cho đến khi cảm giác mềm mại kỳ lạ dưới móng vuốt của sói đen, cùng với cảm xúc phấn khích dâng trào của nó đột nhiên truyền đến trong đầu anh.
… Là cộng cảm.
Anh suýt nữa đã quên.
Nhóc Alphard đáng chết.
Đúng lúc đó anh nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của cô gái.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ chứng kiến sự thất thố lần đầu tiên của cô gái nghiên cứu viên bình tĩnh này.
Đôi mắt màu vàng nhạt xinh đẹp, trong suốt đang hơi mở lớn, đôi má trắng nõn hơi chút ửng hồng vì giận dữ…
Lệ Sâm lạnh lùng ra lệnh cưỡng chế nhóc Alphard không biết điều kia cút về, nhưng Alphard dường như không phục, dục vọng kỳ quái của nó vẫn đang phình to trong đầu anh, thậm chí còn cố gắng tác động ngược lại lên anh.
Đến nỗi anh nhớ lại vẻ mặt mất bình tĩnh của cô gái nghiên cứu viên vừa rồi, trong lòng lại thoáng hiện lên một tia… Sảng khoái.
Anh buộc phải thừa nhận, vẻ lạnh lùng lý trí luôn hiện diện trên gương mặt cô thật sự để lại ấn tượng rất sâu sắc, giống như đóa hoa cao sang yếu ớt, khiến một số kẻ có ý đồ xấu xa nảy sinh dục vọng muốn phá hủy, muốn phá hủy sự bình tĩnh bề ngoài của cô.
Đương nhiên, anh tuyệt đối sẽ không nằm trong số đó.
Anh chỉ là bị ảnh hưởng bởi Alpha, tên ngốc này thôi.
Nghĩ đến đây, hai mắt Lệ Sâm tối sầm lại, anh lại nhìn chằm chằm vào Thích Hòa Âm với vẻ sắc bén áp đảo, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Lần này Thích Hòa Âm lại không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của người đàn ông: “?”
Đã xảy ra chuyện như vậy rồi mà con sói đen vẫn còn nhìn chằm chằm cú tuyết con như hổ rình mồi, để tránh có thêm sự cố nào xảy ra, Thích Hòa Âm đành phải tạm thời từ bỏ kế hoạch quan sát hôm nay.
Trước khi đi, cô trịnh trọng nhắc nhở Lệ Sâm, để công việc nghiên cứu lần sau được tiến hành thuận lợi, anh nhất định phải hoàn thành việc thuần hóa thể tinh thần trong tuần này.
Người đàn ông lãnh đạm cụp mắt xuống, không nói gì.
Thích Hòa Âm cũng không có ý định chờ anh trả lời, triệu hồi cú tuyết con, rồi đẩy cửa vội vàng rời đi.
Trở lại văn phòng, vừa đúng là giờ ăn trưa.
Tận dụng cơ hội cùng nhau ăn trưa, tổ trưởng Tạ đã giới thiệu Thích Hòa Âm với các đồng nghiệp khác trong tổ.
Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, buổi chiều, đàn chị Tô Doanh lại dẫn cô đi làm quen với một vài phòng thí nghiệm chính của bộ phận Mô phỏng.