Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 44: Tìm bạn đời

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Cảm giác ướt át và kỳ lạ khi bị lưỡi sói liếm mặt, cùng với cảm xúc sợ hãi và hoảng loạn của cú tuyết con lúc này, tất cả đều được phản ánh y nguyên trong tâm trí Thích Hòa Âm thông qua sự cộng cảm.

Cô gái chưa từng bị đối xử bừa bãi như vậy, đôi mắt cô dần mở to một cách khó tin, trên gương mặt vốn luôn bình thản nhợt nhạt hiện lên vẻ thất thố hiếm thấy, vì kinh ngạc và cơn tức giận đến muộn mà hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

“Anh Lệ à, xin hãy cho thể tinh thần của anh buông tha cho bé Tuyết đi.”

Mặt mày cô căng cứng, nhìn về phía người đàn ông đang lạnh lùng thờ ơ trên ghế sô pha.

Nghe vậy, Lệ Sâm hờ hững quay đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thoáng vẻ giận dữ của cô gái, như thể lúc này mới chú ý đến sự khác thường của cô, đôi lông mày lạnh lùng khẽ động.

“Xin lỗi, nghiên cứu viên Thích.” Người đàn ông trầm tĩnh lên tiếng.

Ngay sau đó, một ánh mắt lạnh lẽo quét tới, con sói đen vẫn còn đang vui vẻ giày vò cú tuyết con lập tức ngoan ngoãn.

Nó cúi đầu, phát ra tiếng kêu ư ử nhỏ, không tình nguyện buông lỏng hai móng vuốt.

Sự kiềm chế trên người vừa biến mất, cú tuyết con vội vàng bay đi, hoảng loạn lượn nửa vòng trên không trung, cuối cùng rụt rè nấp ra sau lưng chủ nhân.

Sau khi quan sát sơ lược một lượt, xác nhận bé Tuyết không bị thương, Thích Hòa Âm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Lệ, anh nên nâng cao trình độ thuần hóa với thể tinh thần của mình đi.” Cô nhíu mày, nghiêm túc nói: “Xin đừng quên, sau mỗi lần cảnh giới năng lực tinh thần được nâng cao, người sở hữu mô phỏng cần phải thuần hóa lại thể tinh thần.”

Dừng một chút, Thích Hòa Âm bổ sung: “Thể tinh thần sau khi thăng cấp của anh đã giữ lại quá nhiều đặc tính nguyên thủy của động vật, đến mức không thể kiểm soát được bản năng săn mồi và tấn công. Tôi sẽ ghi lại sự mất kiểm soát lần này trong báo cáo quan sát sau.”

“Săn mồi?” Lệ Sâm đột nhiên lên tiếng.

“… Cái gì?” Không ngờ người đàn ông vẫn luôn im lặng sẽ chủ động nói chuyện, Thích Hòa Âm vô thức đáp lại.

Lệ Sâm nhìn xuống cô từ trên cao, anh dựa nửa người vào ghế sô pha, hai tay đeo găng tay da đen đan vào nhau trước ngực, thoải mái thả lỏng, mang dáng vẻ kiểm soát cục diện.

“Alphard không định nuốt chửng nó.” Anh lạnh lùng nói: “Cho nên không phải vì săn mồi mà mất kiểm soát.”

Alphard hiển nhiên chính là tên của con sói đen kia.

Nghe vậy, Thích Hòa Âm hơi sững sờ.

Không phải săn mồi… Vậy đó là gì? Rõ ràng kết luận cô đưa ra lúc nãy dựa trên phán đoán phổ biến, tại sao anh lại khẳng định như vậy?

Tuy nhiên, vấn đề cụ thể cũng cần phải phân tích cụ thể, là chủ nhân của sói đen, Thích Hòa Âm tin rằng xét về chi tiết, người đàn ông này đương nhiên sẽ hiểu rõ thể tinh thần của mình hơn cô.

Nhớ lại lúc nãy, bé Tuyết cũng thật sự không bị thương…

“Vậy anh Lệ, anh cảm thấy nguyên nhân nào khiến Alphard mất kiểm soát?” Thích Hòa Âm khiêm tốn thỉnh giáo.

Vừa dứt lời, cô đã nhận được ánh mắt lạnh lẽo vô tình của người đàn ông.

Anh dường như rất quen dùng ánh mắt để nói chuyện.

Nhưng mà, không hiểu sao lần này Thích Hòa Âm dường như thực sự đã hiểu ý anh, đại loại như anh lạnh lùng đang chất vấn “sao cả chuyện này mà cô lại không hiểu”.

Thích Hòa Âm: “…”

Cô chớp chớp mắt, không né tránh ánh mắt của người đàn ông, kiên nhẫn chờ đợi lời tiếp theo.

Lệ Sâm im lặng.

Một lát sau, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, vô cảm nói ra hai chữ: “Tìm bạn đời.”

Thích Hòa Âm: “?”

Con sói đen… Tìm bạn đời với cú tuyết của cô?

Đây thật sự là một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của cô.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này dường như cũng không gì là không thể trong thế giới mô phỏng.

Thoát khỏi phạm trù của động vật, Alphard và bé Tuyết cùng là thể tinh thần, bây giờ đã được coi là cùng một loài…

… Nhưng vẫn rất quái lạ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc