Editor: L’espoir
*
“Không nói đến những chủ đề nặng nề như vậy nữa.” Cô ấy nói: “Dù sao những con cháu quý tộc coi thường chị khi ấy, bây giờ đều phải cung kính đối đãi với chị.”
“Tuy rằng cuộc sống ở trường học không quá vui vẻ, nhưng đối với chị mà nói, vào Faroe vẫn là một sự khởi đầu mới… Thức tỉnh mô phỏng là một điều khác.”
Nghe vậy, Thích Hòa Âm cúi đầu, không khỏi thầm nghĩ, kỳ thực mục đích của cô chọn nghiên cứu mô phỏng cũng chính là như vậy.
Năng lượng của cô rất hạn chế, không có sức lay chuyển những điều bất công trên thế giới này.
Nhưng có lẽ cô có thể dựa vào trí tuệ của mình, tạo ra những thiết bị phát triển năng lực tinh thần tiện dụng hơn trong tương lai, biến việc thức tỉnh và ứng dụng năng lực mô phỏng thành một khả năng mới mẻ, mang nó vượt ra khỏi Đế Đô đến những vùng đất rộng lớn hơn…
Hai người nhất thời đều im lặng trong một lát.
Dừng một chút, Tô Doanh hăng hái nhìn về phía Thích Hòa Âm, nụ cười lại hiện lên trên khuôn mặt cô ấy: “Hay là chúng ta cùng thảo luận về báo cáo nghiên cứu mà em đã gửi cho Viện nghiên cứu lúc trước đi.”
“Lý thuyết về năng lực tinh thần cấp năm mà em đề xuất thực sự rất có giá trị tham khảo. Chị nhớ trong báo cáo đó, đối tượng nghiên cứu của em là chính em… Và cả bác sĩ điều trị của em nữa đúng không?”
“Hà, không hổ là đàn em, ngay cả khi bị bệnh cũng không quên nghiên cứu, lại còn ra tay với bác sĩ nữa chứ, điều này quả thực rất đúng với phong cách của Veritas chúng ta!”
“…”
Trên đường, Thích Hòa Âm và Tô Doanh đã có một cuộc giao lưu học thuật thân thiện.
Mãi đến khi hai người đi đến trước khu văn phòng của bộ phận nghiên cứu mô phỏng, Tô Doanh mới dừng lại chủ đề.
“Hôm nay tất cả họ đều đi làm thí nghiệm thiết bị thức tỉnh mô phỏng mới rồi, nên khu văn phòng không có mấy người.” Cô ấy giải thích.
Trong khu văn phòng trống trải, Tô Doanh nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhậm chức cho Thích Hòa Âm, sau khi dẫn cô làm quen với môi trường xung quanh, cả hai dừng lại trước một văn phòng ở cuối hành lang.
“Em gái, vị trí làm việc của em ở văn phòng này. Chị làm việc ở ngay bên cạnh em đó.”
Tô Doanh nói: “Em vào sắp xếp đồ đạc trước đi, lát nữa chị sẽ dẫn em đi tham quan một vài phòng thí nghiệm chính ở gần đây. Tổ trưởng của chúng ta sẽ quay lại vào buổi trưa, hình như nói là có nhiệm vụ nghiên cứu gì đó muốn giao cho em.”
“Không hổ là thành viên cấp S mới của tổ chúng ta nha, vừa đến đã có việc để làm rồi.” Nói xong, cô ấy nháy mắt với Thích Hòa Âm, nói bằng giọng điệu trêu chọc.
Thích Hòa Âm bật cười một lát, nói lời cảm ơn với đàn chị rồi đẩy cửa văn phòng ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức tường lớn toàn giá sách khổng lồ, bên cạnh giá sách có hai bàn làm việc đối diện nhau, bàn làm việc cực kỳ rộng rãi, phía trên có đặt một màn hình cong lớn.
Chỗ làm việc của Thích Hòa Âm ở phía gần cửa sổ, mặt bàn sạch sẽ ngăn nắp, giống như đã được ai đó cố ý dọn dẹp trước đó vậy.
Trên bệ cửa sổ có đặt một vài chậu cây xanh tươi tốt.
“Chu Huống? Sao cậu vẫn còn ở đây?” Tô Doanh đứng ngoài cửa chưa đi đột nhiên “ủa” một tiếng.
Cô ấy nhìn vào trong phòng, hỏi với vẻ kỳ quái: “Hôm nay không phải cậu nên đi chủ trì thí nghiệm thiết bị đánh thức năng lực mô phỏng sao?”
Lúc này Thích Hòa Âm mới để ý thấy có một chàng trai trẻ ngồi ở vị trí làm việc đối diện.
Tóc đen mắt xanh, dung mạo rất thanh tú, chỉ là mái tóc quá dài che khuất một bên mắt, thần thái toàn thân toát lên vẻ cô độc.
“Đau dạ dày, xin nghỉ rồi.” Chàng trai tên Chu Huống nói với giọng điệu lười nhác, mắt cụp xuống.
“Tôi đã bảo mấy cậu là đừng có làm mấy thử thách ăn uống kỳ lạ đó rồi mà.” Khóe miệng Tô Doanh giật giật bất lực: “Vậy đúng lúc lắm, cậu đến làm quen với đồng nghiệp mới của tổ chúng ta đi.”