Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 37: Nhậm chức

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Xung quanh rải rác một ít thảm thực vật xanh và các mảng nước nhỏ.

Những sắc xanh tươi mát ấy là điểm nhấn hiếm hoi giữa không gian xám trắng rộng lớn, tràn đầy sức sống, phần nào làm dịu đi vẻ lạnh lùng và cứng nhắc vốn có của tòa nhà.

Thích Hòa Âm quan sát một lát, đi theo chỉ dẫn của biển báo, đi về phía sảnh chính của tòa nhà Viện nghiên cứu.

Cô dùng máy liên lạc gửi một tin nhắn cho Viện nghiên cứu rằng mình đã đến rồi, rất nhanh, có người vội vàng chạy tới.

“Cô là nghiên cứu viên Thích phải không?” Người đó dừng lại trước mặt cô, thở hổn hển điều chỉnh gọng kính trên sống mũi: “Tôi là đồng nghiệp của cô - Tô Doanh, hôm nay tôi đến để hướng dẫn cô làm thủ tục nhậm chức, tiện thể dẫn cô làm quen với môi trường làm việc.”

Người đến là một cô gái nhỏ nhắn, khoảng 20 tuổi, mặc đồng phục trắng của Viện nghiên cứu, tóc nâu mắt nâu, trên mặt có một vài đốt tàn nhang nhỏ.

“Chào chị, đàn chị Tô.” Thích Hòa Âm mỉm cười đưa tay ra: “Em đã đọc luận văn của chị rồi.”

Biểu cảm của Tô Doanh hơi kinh ngạc.

Cô ấy nhìn Thích Hòa Âm, trong mắt đầu tiên hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi sau đó suy nghĩ một lát, bỗng như hiểu ra điều gì đó, vỗ nhẹ vào đầu mình: “Ầy, xem trí nhớ của chị này! Chị đã xem hồ sơ của em rồi, suýt chút nữa đã quên em là đàn em của chị!”

Vài năm trước, cô ấy cũng học chuyên ngành Mô phỏng học ở trường tư thục Faroe.

Nhận ra mối quan hệ này, thái độ của Tô Doanh lập tức nhiệt tình hơn.

Trên đường đến khu văn phòng, cô ấy luôn trò chuyện rất thân thiện với Thích Hòa Âm.

Khi họ đi ngang qua một phòng thí nghiệm lớn, cô ấy chỉ vào thiết bị tinh vi có cấu trúc phức tạp bên trong: “Chắc em gái Thích đã biết rồi, đây là dụng cụ huấn luyện và phát triển năng lực tinh thần.”

“Lại một năm nữa trôi qua, sắp tới trường tư thục Faroe lại chuẩn bị gửi một lứa nhóc mới đến để thức tỉnh năng lực mô phỏng nữa đây.” Tô Doanh cảm thán: “Hoài niệm thật đấy, hồi đó chị cũng vậy… Đến Faroe, rồi được các thầy cô giúp đỡ thức tỉnh mô phỏng.”

Thích Hòa Âm hỏi: “Hồi đó chị cũng là học sinh diện tuyển thẳng sao?”

Tô Doanh gật đầu: “Hồi đó chị đến từ khu vực hạ tầng của bang Hermes.”

Ginna, Hermes, đây là hai bang nghèo nhất và tuyệt vọng nhất của Đế quốc Fiallos, người dân trong bang khốn khổ, bạo loạn gần như xảy ra thường xuyên như cơm bữa, yêu cầu rất nhiều quân đội đóng quân quanh năm để trấn áp.

So với Đế đô Aurora hoa lệ, ca múa mừng cảnh thái bình, nơi đây tuy cùng nằm trên một vùng đất, nhưng lại như hai thế giới khác nhau.

Nữ chính Khương Vân Tâm trước đó cũng đến từ Gina, một trong hai bang lớn.

Có thể đến Đế đô từ một nơi như thế này, bất kể là nữ chính trong nguyên tác, hay là chị gái khóa trên trước mặt, từ tận đáy lòng, Thích Hòa Âm đều cảm thấy họ rất mạnh mẽ.

Nhưng cô lại vô thức nhớ đến những gì học sinh diện tuyển thẳng đã trải qua ở trường Faroe, không khỏi có chút lo lắng nhìn Tô Doanh, không biết khi đó chị ấy có trải qua những chuyện như vậy không.

Dường như nhận thấy ánh mắt chứa đựng sự kính phục và một chút quan tâm của Thích Hòa Âm, Tô Doanh cười nói, nhẹ nhàng nói: “Hồi đó chị học ở Faroe, đúng là vì thân phận học sinh diện tuyển thẳng mà chị từng gặp phải một vài chuyện không hay. Nhưng so với quê hương tràn ngập bạo lực và hỗn loạn của bọn chị, những thủ đoạn của con cháu quý tộc không rành sự đời, thật sự có chút… Không đáng nhắc đến.”

“Không biết có nên nói là chị may mắn hay không? Chỉ là bị bêu rếu trên FF, bị cả nhóm cô lập, chứ không phải bị dí súng vào đầu.” Cô ấy nói đùa.

Thích Hòa Âm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng cho dù mức độ không nghiêm trọng đến thế, thì đó vẫn là một dạng tổn thương mà.”

Tô Doanh nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc