Ta Là Thanh Mai Ốm Yếu Của Nam Chính Học Viện Quý Tộc

Chương 29: Spam

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Trong thang máy đang nhanh chóng đi xuống, không khí yên tĩnh, im lặng, ngay cả tiếng hít thở của con người cũng bị phóng đại một cách vô hình.

Mãi đến khi một tiếng chuông có nhịp điệu vang lên, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên tĩnh.

Thích Hòa Âm cúi đầu bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng: “Alo, xin chào.”

“Xin chào, xin hỏi cô có phải là cô Thích Hòa Âm không?” Một giọng nữ thân thiện và lịch sự vang lên từ đầu dây bên kia.: “Đây là Viện nghiên cứu Veritas.”

Thích Hòa Âm nói: “Vâng, tôi nghe.”

“Là thế này…” Giọng nói bên kia dừng lại một chút, tiếng sột soạt vang lên, dường như đang lật xem tài liệu trên tay: “Tôi thay mặt Viện nghiên cứu, đến xác nhận với cô về ngày báo cáo nhậm chức gần đây. Cô Thích, cô xem sáng chủ nhật tuần này có rảnh đến Viện nghiên cứu một chuyến hay không?”

“Sáng chủ nhật tuần này?” Thích Hòa Âm suy nghĩ một chút rồi nói: “Được chứ.”

“Dạ.” Bên kia nói: “Vậy tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm báo cáo cụ thể vào hộp thư của cô sau nhé.”

“Đinh đông…”

Lúc này, đúng lúc thang máy vừa đến tầng một, Thích Hòa Âm nói nhỏ với đầu dây bên kia một câu “cảm ơn”, sau đó tắt máy liên lạc, cúi đầu tự mình bước ra khỏi thang máy.

Hình bóng của cô nhanh chóng biến mất ở góc sảnh tầng một.

Sau khi cô đi, cửa thang máy từ từ đóng lại, tiếp tục đi xuống tầng hầm để xe lớn nhất.

Lại một tiếng “đinh đông”.

Lúc này Cơ Ninh Dã mới bước ra khỏi cửa thang máy, trong ánh đèn mờ ảo của bãi đậu xe, từ từ đi về phía chiếc siêu xe màu neon của mình.

Một tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, cho đến tận lúc này, khi nhớ lại cảnh vừa rồi, anh vẫn cảm thấy tim đập như trống.

Mở cửa xe, cả người ngã vào ghế tựa đã ngả ra, đầu óc trống rỗng.

Cơ Ninh Dã nhếch môi, bất chợt cười nhạt một tiếng, thoáng chút châm biếm.

Chỉ là một lần nữa họ lướt qua nhau mà thôi.

Bấy nhiêu năm qua, người đó vẫn không nhận ra mình.

… Mình thật vô dụng.

*

Kết thúc một ngày học tập trên trường, chiều tối, ngồi trên xe về nhà, Thích Hòa Âm mở máy liên lạc, phát hiện mình đã nhận được rất nhiều tin nhắn mới.

Trong đó, đa số là tin nhắn của các bạn học mới kết bạn hôm nay, còn có một số tin nhắn từ cha mẹ cô.

Suy nghĩ một lát, Thích Hòa Âm trả lời từng lời hỏi thăm của các bạn học trước.

Cô tự nhiên bỏ qua những phần nói chuyện phiếm và dò hỏi đời tư trong đó, giả vờ như không nhìn thấy.

Trong số những bạn học này, người hoạt bát và nói nhiều nhất chính là Giang Ngôn Triệt.

Chỉ riêng Thương Văn Trạch thôi mà bình thường Thích Hòa Âm đã cảm thấy cậu ta hơi lắm lời rồi, mà cậu ta trước mặt người này quả thực cũng chỉ là muỗi so với voi.

Chỉ trong một buổi chiều, người này đã gửi cho cô một phát mấy chục tin nhắn.

[Giang Ngôn Triệt: Bạn Thích ơi, cậu đang làm gì đó?]

[Giang Ngôn Triệt: Tớ đang chơi bóng rổ. *Hình ảnh* *Hình ảnh* Bạn Thích à, bình thường cậu có thích vận động thể thao không?]

[Giang Ngôn Triệt: Mấy ngày nữa trường sẽ có trận đấu bóng rổ, tớ chơi bóng cũng khá được đó, cậu có muốn đến xem không?]

[Giang Ngôn Triệt: Giờ thì đang đua xe rồi. *Hình ảnh* *Hình ảnh* Cậu xem chiếc X972 này của tớ đi, ngầu cực!]

[Giang Ngôn Triệt: Đi chơi bowling tiếp nè. *Hình ảnh* Mà sân hơi nhỏ.]

[Giang Ngôn Triệt: Đang ở trong khu trò chơi điện tử *Hình ảnh* *Hình ảnh*]

[Giang Ngôn Triệt: Tớ chuẩn bị cùng bạn bè đi dạo 20km ở ngoại ô phía đông, sau đó bao trọn rạp xem phim luôn *Hình ảnh*]

Thích Hòa Âm: “…”

Khó mà tin nổi, sao con người có thể tràn đầy năng lượng như vậy?

Cô lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục vuốt xuống xem tin nhắn.

[Giang Ngôn Triệt: Bạn Thích, trước đây có phải là cậu ít khi ra ngoài không? Mình làm bạn với nhau nha, sau này tớ sẽ dẫn cậu đi chơi, chịu hem ^_^]

[Giang Ngôn Triệt: Sao im dạ, đang bận hả…]

[Giang Ngôn Triệt: :(]

[Giang Ngôn Triệt: Bạn Thích ơi, cậu rảnh không? Chỉ cho tớ đề này với *hình ảnh* *hình ảnh*]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc