Editor: L’espoir
*
“Nếu mình vẫn chỉ là một học sinh diện tuyển thẳng…” Dừng một chút, cô không tự chủ được mà cảm thán: “Không ngờ, chỉ trong hai năm thôi, bây giờ tớ cũng đã trở thành dáng vẻ của kẻ quyền quý mà mình ghét nhất khi còn ở khu vực hạ thành rồi.”
“Cậu đừng nói như vậy, Vân Tâm.” Thích Hòa Âm nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Với tư cách là một người cậu, mình chỉ muốn vỗ tay chúc mừng cho cậu mỗi lần cậu thay đổi tốt hơn. Mình không quan tâm sự thay đổi của cậu là do đâu mà có.”
“Huống chi, nói đến thay đổi, cậu chỉ nhắc đến ảnh hưởng mà nhà họ Khương mang lại cho cậu, vậy chẳng phải điều đó đã xóa bỏ hoàn toàn những nỗ lực cá nhân của cậu trong hai năm qua hay sao?”
Nghe cô nói vậy, Khương Vân Tâm im lặng một lát, nhìn Thích Hòa Âm với vẻ mặt cảm động, cô ấy lại dựa vào người cô, ngọt ngào nói: “Hòa Âm, cậu thật tốt bụng.”
Hai người dính lấy nhau suốt đường đi, sau năm phút, cuối cùng cũng đến nhà ăn của trường.
Nhà ăn của trường tư thục Faroe có ba tầng, tầng một cung cấp suất ăn ăn miễn phí, trong khi hai tầng còn lại lần lượt là suất ăn tiêu chuẩn và suất ăn đặc biệt.
Ngày thường, những người đến ăn ở tầng cung cấp suất ăn miễn phí đa số là học sinh diện tuyển thẳng, còn những học sinh quý tộc bình thường sẽ chọn tầng có suất ăn tiêu chuẩn ở tầng hai, còn những người dư tiền, đương nhiên sẽ lên tầng có suất ăn đặc biệt ở tầng ba rồi.
Khương Vân Tâm vốn định mời lên tầng 3 dùng bữa, nhưng Thích Hòa Âm lại lấy cớ gần đây chỉ có thể ăn đồ thanh đạm nên từ chối.
Hai người đi ngang qua nhà ăn miễn phí ở tầng một, Thích Hòa Âm phát hiện trong thực đơn hôm nay có cháo gà xé rau xanh, mùi thơm ngào ngạt nức mũi, có vẻ khá ngon, vì vậy cô dứt khoát kéo Khương Vân Tâm ngồi xuống ở tầng một.
“Tớ thấy nhà ăn miễn phí của trường cũng không tệ.” Thích Hòa Âm húp một ngụm cháo, thỏa mãn nói: “Tớ có thể đến ăn ở đây mỗi ngày luôn cũng được.”
Khương Vân Tâm có chút bất lực liếc nhìn cô: “Thực đơn của nhà ăn miễn phí chỉ có cháo và rau xanh, ăn mỗi ngày không thấy ngán sao?”
“Tớ không có yêu cầu cao về đồ ăn.” Thích Hòa Âm nói.
Từ nhỏ, cô đã ốm đau liên miên, cũng không ăn được bữa ăn nào cho tử tế ra hồn.
Thích Hòa Âm tập trung ăn cháo.
Khương Vân Tâm không đói bụng lắm, chỉ gắp một ít rau xanh và ăn tạm vài miếng, sau đó cô ấy đặt đũa xuống, ngoan ngoãn liếc nhìn cô ăn.
Cô ấy cảm thấy Hòa Âm thật sự rất đáng yêu.
“Phải rồi.” Khương Vân Tâm như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Hòa Âm, hôm nay cậu đã kết bạn với rất nhiều bạn học sao?”
Thích Hòa Âm “ừ” một tiếng: “Cũng được kha khá.”
Quả nhiên…
Khương Vân Tâm thầm nghiến răng, lại cười thăm dò: “Có ai mà cậu cảm thấy khá tốt, có thể phát triển thành bạn bè không?”
Thích Hòa Âm: “Không biết nữa, tớ vẫn chưa quen mà.”
“Mấy người vây quanh cậu trước cửa lớp học nhiều chuyện thì thôi, bỏ đi.” Khương Vân Tâm không chút biểu cảm nói: “Tớ cảm thấy họ bốc đồng lắm. Hòa Âm thích những người yên tĩnh mà, đúng không?”
Thích Hòa Âm suy nghĩ một chút, gật đầu tán thành.
Khương Vân Tâm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến việc hôm nay đã xem ảnh của Hòa Âm trên FF, ước chừng là do đám bạn cùng lớp của cô làm.
Nhìn thì có vẻ chỉ là hóng chuyện thôi đấy, nhưng ai biết được trong đó lại có kẻ có ý đồ xấu chứ? Hơn nữa, việc đăng ảnh của một bạn học không quen biết lên diễn đàn cũng không phải là hành động hay, đúng không?
Mặc dù những bài đăng đó cuối cùng đã bị xóa… Khỏi nói cũng biết ai là người xóa rồi.
Tức thật, nhắc mới nhớ, cái tên Thương Văn Trạch đó đang trôi dạt ở Đại lục Tây, sao tay vẫn có thể vươn dài đến tận đây vậy… Đồ đáng ghét!
Khương Vân Tâm nghĩ đủ thứ linh tinh trong đầu, cuối cùng lại bắt đầu mắng Thương Văn Trạch trong lòng.