Ta Cùng Vai Ác CP Bạo [ Xuyên Thư ]

Chương 8

Trước Sau

break

Bắp Cải
Đạo diễn: Đây là cái tư thế hổ báo gì vậy?!

"…" Mặt Thẩm Thanh đỏ bừng lên ngay lập tức, hận không thể giết chết hắn.

Cậu hít sâu hai cái, hạ giọng: "Buông ra."

"Không giãy giụa nữa?"

Thẩm Thanh nghiến răng: "Đằng sau có người."

Hửm? Tỳ Vô Kim lúc này mới nhớ ra đám đông phía sau, nhưng nói thế nào nhỉ, thương nhân vốn mặt dày, hắn không cảm thấy có gì cả.

Thấy sắc mặt Thẩm Thanh xanh mét, một bộ dạng nếu không buông ra thì sẽ không đội trời chung với ngươi, hắn nhìn cậu thật sâu, từ từ buông lỏng tay. Thẩm Thanh rút tay về, hung hăng đạp vào chân hắn một cái, sửa sang lại quần áo, đi về phía phòng luyện tập.

Lúc đi ngang qua đám người của đạo diễn, không nhịn được giải thích: "Chúng tôi chỉ là đánh nhau thôi, các người đừng hiểu lầm."

Đạo diễn đã nhặt lại tròng mắt rơi trên đất, liên tục gật đầu: "Phải phải phải, chúng tôi hiểu."

"Chẳng phải chỉ là đánh nhau thôi sao, chúng tôi đều hiểu."

"Ha ha ha ha ha."

"…" Các người biết cái gì! Sắc mặt Thẩm Thanh vô cùng đặc sắc, nhìn bộ dạng của họ là biết họ hiểu lầm rồi! Một cục tức xông thẳng lên trán, nhưng lại không thể phát tác.

Thẩm Thanh chỉ có thể cứng mặt nói: "Vậy thì tốt."

"Tôi, về, trước, đây."

Cậu kìm nén cơn giận, bước chân đi rất mạnh, mỗi bước đều như đang thầm nghĩ giẫm đạp ai đó. Tỳ Vô Kim cũng không đuổi theo, sửa lại đồng hồ, khóe miệng hơi cong lên, đi tới: "Đi thôi."

Đám người đạo diễn liên tục gật đầu, ánh mắt liếc qua dấu chân trên người hắn rồi lại thu về: "Đương nhiên, đương nhiên."

Mấy nhân viên công tác nhìn nhau, trong ánh mắt đều ngầm hiểu ý tứ. Phó đạo diễn rất có mắt nhìn: "Những khu vực còn lại cũng không có gì đáng xem, hay là chúng ta xem vũ đạo trong phòng luyện tập đi?"

Nhân viên công tác Giáp Ất Bính Đinh trợn mắt nói dối: "Hình như còn một phòng luyện tập chưa đi, chúng ta đi thôi."

Trợ lý Đường cũng không chớp mắt: "Được thôi, vậy chúng ta đến phòng luyện tập đó xem, đến nơi đến chốn mà."

Tỳ Nhĩ thầm nghĩ, phòng luyện tập đã xem qua một lần rồi.

Cậu ta lặng lẽ quay đầu: "Anh, anh nói thật đi, anh đến thăm em, hay là đến thăm ai kia?"

Bây giờ cậu ta nghĩ lại, hình như cậu ta không hề nhắn tin.

Giọng Tỳ tổng trầm mà lại từ tính: "Cậu gọi người ta thế nào vậy, phép lịch sự đâu?"

Tỳ Nhĩ ba dấu chấm hỏi, tôi hỏi anh nghiêm túc mà anh chỉ chú ý đến cái đó thôi sao? Ah, đàn ông.

Những người này đều không chú ý tới, Lưu Bạch Tô đã cứng đờ người ở đó, móc điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.



Thẩm Thanh đóng cửa lại. "Ủa, huấn luyện viên anh…"

Giọng mấy học viên nhỏ dần: "Về rồi ạ?"

Một người nói: "Có sát khí."

Mấy người còn lại gật đầu, trao đổi ánh mắt với nhau: "Sao vậy? Sao huấn luyện viên lại tức giận đến thế?"

"Người đối diện?"

"Không giống lắm, cậu xem huấn luyện viên có để ý đến thái độ của chúng ta không?"

Cậu ấy rõ ràng là kiểu người cậu không để ý tôi thì tôi cũng không để ý cậu. "Vậy là huấn luyện viên Tư Nguyên?"

"…"

Thẩm Thanh không chú ý đến mấy người đang làm mặt quỷ, lúc này cậu đang nổi nóng, vì hệ thống đang "hì hì hì hì hì" trong đầu cậu.

Thẩm Thanh: "Cậu 'hi' cái gì mà 'hi'!"

Hệ Thống hì hì: "Cậu xem kìa, phản ứng hóa học tuyệt vời giữa hai người."

Thẩm Thanh tức giận phản bác: "Rõ ràng là sự cố vật lý."

"Tim cậu vừa rồi đập nhanh hơn."

"Tôi đó là tức giận!"

"…" Lúc này, đạo diễn gõ cửa phòng luyện tập, cùng một đám người đi vào. Các học viên không hiểu chuyện gì. Đạo diễn ho khan, bảo họ tiếp tục luyện tập, không cần để ý đến họ, họ chỉ đến xem hiệu quả luyện tập của họ thôi.

Mấy học viên ngơ ngác, "à à" hai tiếng, bất giác có chút căng thẳng. Đây tuyệt đối là có nhân vật lớn, vị trí đứng của mọi người đều xoay quanh một người…

Lần trước tổng tài của Minh Thanh đến, cũng không thấy đạo diễn như vậy. Thấy không ai nói gì, đám người này dường như thật sự chỉ đến xem hiệu quả sân khấu của họ, mấy học viên cũng chỉ đành cất tiếng hát, vừa hát vừa nhìn qua gương về phía người đàn ông ở giữa. Vừa nhìn đã thấy có vấn đề.

Người đàn ông mà tất cả mọi người đều cung kính đó, ánh mắt vẫn luôn nhìn —— huấn luyện viên Thẩm Thanh?! Mẹ, mẹ ơi.

Thẩm Thanh như không chú ý đến ánh mắt trên người mình, phảng phất như mình và chúng sinh vạn vật không có gì khác biệt. Không khí trong phòng luyện tập rất vi diệu.

Hắn đang xem. Hắn vẫn đang xem. Hắn cứ nhìn mãi. Thẩm Thanh chịu không nổi, cậu trực tiếp bỏ qua Tỳ Vô Kim, nhìn chằm chằm đạo diễn nói: "Ngài xem xong chưa?"

Ý tứ rất rõ ràng, xem xong rồi thì có thể đi, ở lại đây sẽ làm phiền các học viên luyện tập.

Đạo diễn: "Ờ, hay là xem thêm chút nữa?"

Tỳ Vô Kim nhìn sắc mặt Thẩm Thanh, phát hiện cậu sắp bị chọc tức đến xù lông rồi, người ta đều giả vờ không nhìn thấy hắn. Cong môi, cuối cùng cũng chịu xoay người rời đi.

Trợ lý Đường đẩy gọng kính, có mấy tập tài liệu không mấy tốt đẹp, xem ra hôm nay có thể mang đến cho tổng tài xem.

"…" Một đám người đều lui ra ngoài.

Mấy học viên nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Thẩm Thanh: "Khụ, ba ba, ngài với đại lão kia?"

Thẩm Thanh: "Không quen, chưa từng gặp."

Học viên: "À à à." Mặc dù vậy nhưng ngài vui là được rồi.

Thẩm Thanh đang ép hỏi hệ thống: "Tôi muốn ký hợp đồng với Tinh Quang Giải Trí có phải là thuộc quyền quản lý của hắn không?"

Hệ Thống co rúm lại, đợi thần thú rời đi mới dám ló đầu ra: "Đúng vậy."

"Ký chủ, ngài không phải là không định ký đó chứ?"

Thẩm Thanh thật sự có ý đó. Nhưng cậu sẽ không làm vậy. So với tên thần kinh này, cậu càng không muốn dây dưa với hai người Minh Hiên và Tư Nguyên. Huống chi dưới trướng SS có nhiều tập đoàn như vậy, hắn cũng không nhất định có thời gian quản lý Tinh Quang. …

Tiểu Thẩm bị chính mình làm cho cảm động. Chuyện này cậu còn có thể nhịn, lo gì đại sự không thành?!



Tỳ Nhĩ cùng đạo diễn trở về, đang lạch cạch bấm điện thoại khiển trách anh cả của mình: "Không phải anh nói đến thăm em sao?"

"Tại sao bây giờ lại về rồi?"

"Anh tự đếm xem anh tổng cộng nói với em bao nhiêu câu rồi?!"

"Có ba câu không? Hay là năm câu?"

"Cộng cả dấu chấm câu có đến mười chữ không?!"

"Vậy mà còn nói chuyên đến thăm em?! Em tin anh mới lạ!"

—— Cậu vẫn còn là một thiếu niên 17 tuổi, tại sao lại bắt cậu sớm cảm nhận được thế giới của người lớn chứ? Giả dối, quá giả dối.

Tỳ Vô Kim bị cậu ta làm phiền muốn chết, trả lời: "Tôi có việc."

Tỳ Nhĩ: "???" Tin anh mới là lạ!

Tỳ Nhĩ dừng một chút, hỏi đạo diễn: "Chú Vương, tin đồn về huấn luyện viên Thẩm ——"

Có tin đồn nói, Thẩm Thanh chỉ là một bình hoa, có thể tham gia chương trình Ánh Sáng Thần Tượng này, hoàn toàn là nhờ kim chủ chống lưng.

Vương đạo diễn hiểu ý cậu ta: "Cái này, thực lực của huấn luyện viên Thẩm Thanh thật ra rất mạnh, chương trình kỳ sau phát sóng cậu sẽ hiểu."

Ông dự cảm được Thẩm Thanh tuyệt đối sẽ lật ngược tình thế. Ban đầu còn có chút nghi ngờ, nếu Minh Thanh quyết tâm muốn chỉnh cậu, với danh tiếng hiện tại của cậu, Tinh Quang không nhất định sẽ vì cậu mà đối đầu với Minh Thanh.

Bây giờ thì khác rồi. Xem hôm nay khụ khụ… Tinh Quang Giải Trí tuyệt đối không thể từ bỏ cậu. Cậu lại có thực lực, chương trình kỳ sau một khi phát sóng, chính là lúc cậu lật ngược tình thế, tẩy trắng bản thân.

Thiếu niên tuổi trung nhị sờ cằm: Vậy cậu ta cứ chờ xem? —

Tin tức nhà đầu tư đến đây không gây ra gợn sóng nào trong căn cứ. Đương nhiên không ít người hứng thú với nhà đầu tư, một số chàng trai còn chưa ký hợp đồng, tiếc nuối lần này không thể nắm bắt được cơ hội.

Nghe nói người đến là tổng tài của tập đoàn SS lại càng tiếc nuối hơn, đây chính là SS! Có thể nắm bắt được là một bước lên trời! Nhưng họ bận quá, thật sự bận quá.

Sắp đến buổi công diễn lần thứ hai rồi, ngay cả ăn cơm cũng như đánh trận, hiện tại một đám học viên mỗi người ngủ không quá năm tiếng, nửa đêm còn ở lì trong phòng luyện tập. Nếu đã qua rồi thì đừng nghĩ nữa, buổi công diễn trước mắt vẫn quan trọng hơn. Không rảnh để hóng chuyện, Thẩm Thanh lại rất tự tại.

Không ai chú ý tới, một buổi chiều nào đó, Lưu Bạch Tô và Tư Nguyên đã gặp nhau ở một góc nào đó.
break

Báo lỗi chương