Ta Cùng Vai Ác CP Bạo [ Xuyên Thư ]

Chương 7

Trước Sau

break

Bắp Cải

Lúc này ngoài cửa. Đạo diễn và mấy nhân viên công tác đang đứng chờ ở đó, vẻ mặt kích động xoa xoa tay. Phó đạo diễn lẩm bẩm: "Có cần phải nịnh nọt đến thế không?"

Đều là xã hội hài hòa cả rồi. Đạo diễn đi tới trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Anh có biết người đến là ai không?"

Phó đạo diễn: "Trợ lý của tập đoàn SS?"

Đạo diễn: "Sai! Là kim chủ ba ba lớn nhất của chúng ta!"

Ông hạ giọng: "Là rất nhiều nhân dân tệ đó!"

Mắt phó đạo diễn trợn tròn, giọng bất giác cao lên: "Tỳ tổng đích thân đến sao?!"

Đạo diễn gật đầu, đó chính là nhân dân tệ di động, nịnh nọt một chút thì có sao, chỉ cần Tỳ tổng rỉ một chút từ kẽ tay xuống, chương trình của họ có thể làm mới, đổi sang quy mô lớn hơn.

Phó đạo diễn bướng bỉnh duy trì lòng tự tôn của mình: "Vậy cũng không cần phải như vậy ——"

Đạo diễn hận sắt không thành thép: "Anh có ngốc không?! Lúc này còn cứng đầu với tôi làm gì, hai ngày trước không phải anh còn nói muốn một cái máy quay mới sao ——"

Lúc này, một chiếc siêu xe dừng lại ở cổng chính của căn cứ, thân xe bóng loáng, màu đen tuyền phản chiếu ánh sáng tao nhã. Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống, mở cửa ghế sau, dáng vẻ vô cùng cung kính.

Đôi chân thon dài mạnh mẽ đặt xuống đất. Tiếng giày da chạm đất, như một nhịp trống, đánh vào lồng ngực người nghe.

Đạo diễn rùng mình một cái, nhưng tiền bạc cho ông sức mạnh, ông sửa sang lại quần áo, nhấc chân —— Liền thấy phó đạo diễn đã nhanh như chớp chạy tới, dáng vẻ nịnh nọt đến kỳ cục, mặt mày tươi như hoa: "Ôi chao Tỳ tổng, ngài cuối cùng cũng đến rồi!"

Đạo diễn: "…"??? Không phải đã nói không cần nịnh nọt sao?

Người đàn ông hoàn toàn bước ra khỏi xe, nhàn nhạt liếc nhìn phó đạo diễn một cái. Hơi thở của phó đạo diễn cứng lại, những lời vừa chuẩn bị xong có chút nghẹn lại, nhưng tình yêu lớn nhất của anh ta, chiếc máy quay mới mà anh ta muốn đổi đã cho anh ta sức mạnh.

Anh ta hít một hơi, tiếp tục: "Tỳ tổng, ánh mắt của ngài thật có sức mạnh, ôi chao, tôi chưa từng thấy ai có uy nghiêm như ngài!"

"Sợ đến mức tôi không dám nói gì, ngài đến đây thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi…"

Anh ta ưỡn thẳng lưng, tuôn ra một tràng những lời tâng bốc màu mè.

Đạo diễn: "……" A, đàn ông.

Không biết phó đạo diễn học được những lời tâng bốc sáo rỗng đó từ đâu, trợ lý Đường từ phía bên kia xe đi vòng qua, cũng thấy khá buồn cười, nhưng việc đầu tư này e là không khả thi lắm, gần đây tổng tài hình như có dấu hiệu ngày càng keo kiệt.

Anh ta ngăn phó đạo diễn lại, thái độ rất hòa nhã: "Phó đạo diễn Triệu, Tỳ tổng lần này đến chỉ là để thăm em trai, không có ý định làm rùm beng gì đâu. Hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?"

Phó đạo diễn Triệu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi dẫn đường cho ngài."

Thực tế thì anh ta cũng không nói được nữa, vắt óc cũng chỉ được bấy nhiêu lời khen ngợi. Đạo diễn cảm thấy mình bị gạt ra rìa.

Ông hừ một tiếng, lấy hết can đảm đi đến bên trái Tỳ tổng dẫn đường, người phía sau phảng phất như một con mãnh thú, gây cho ông áp lực cực lớn: "Tỳ tổng, tôi đã cho người đi đón cậu hai rồi, cậu ấy sẽ đến ngay. Hay là để tôi giới thiệu cho ngài về chương trình của chúng tôi một chút?"

Tỳ tổng không tỏ ý kiến. Đạo diễn biết đây là hắn ngầm đồng ý, cả người đều phấn chấn hẳn lên. Kim chủ ba ba cũng không đáng sợ như ông tưởng tượng trước đây!

"Ngài xem, đây là phòng phát sóng của chúng tôi, sân khấu biểu diễn của các học viên, chúng tôi đều dùng thiết bị tốt nhất, ánh sáng và âm thanh các thứ, chất lượng tuyệt đối không thua kém."

"Đi tiếp về phía trước một chút là nhà ăn của chúng tôi, các món ăn đa dạng đến mấy chục loại, chúng tôi còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng hợp tác với đầu bếp, đảm bảo đồ ăn vừa có dinh dưỡng lại không gây béo phì, những điều này đều là vì học viên mà suy nghĩ…"

"Nơi này là…" Từ xa đã có thể nhìn thấy một đám người đi tới, người đàn ông đi giữa nhất dáng người thon dài, đôi mắt nhàn nhạt khép mở, lộ ra vẻ áp lực khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Những người khác đều vây quanh phía sau và bên cạnh hắn, đạo diễn và phó đạo diễn một trái một phải, kính cẩn dẫn đường… Hô.

Lưu Bạch Tô bình tĩnh vuốt phẳng quần áo, nở một nụ cười rạng rỡ, nhấc chân: "Đạo diễn ——"

"…"

Người đàn ông đi giữa nhất không thèm liếc nhìn anh ta một cái, tiếp tục đi về phía trước. Trợ lý đẩy gọng kính, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong, đi lướt qua người đang đứng đó. Đạo diễn nghiêng đầu liếc nhìn Lưu Bạch Tô, gan thật lớn.

Lưu Bạch Tô: "……" Anh ta xấu hổ kéo kéo khóe miệng, nhìn đám người đi xa, phảng phất như mình chỉ là một hạt bụi, không đáng nhắc tới. Dũng khí anh ta vừa lấy lại được lập tức tan biến.

Trong mắt người đàn ông kia, anh ta hoàn toàn không tồn tại. Không được, anh ta không dám lại gần. Lúc này, đám người kia lại dừng lại.

Hửm? Một thiếu niên tóc xanh nhuộm cực ngầu tung tăng nhào tới: "Anh!"

Thần thái cậu ta phơi phới, trước mặt người nhà, không hề có chút dáng vẻ của một thiếu niên nổi loạn: "Anh đến thăm em à?"

"Anh có nhớ em không?"

Cậu ta đã bắt đầu phấn khích từ lúc nhận được tin, không ngờ tới, thật không ngờ tới, anh trai cậu ta lại quyến luyến cậu ta đến vậy. Cậu ta mới rời nhà bao lâu chứ, anh trai cậu ta đã lo lắng đến thăm —— Ha ha ha, quả nhiên vẻ lạnh lùng trước đây đều là giả vờ.

Tỳ Hưu gật đầu: "Ừ."

Trợ lý Đường đẩy gọng kính, ôn hòa mỉm cười: "Đúng vậy, không phải hai ngày trước cậu nói nhớ nhà sao? Tỳ tổng lo lắng cho cậu, nên đến xem thử."

Tỳ Nhĩ: Hửm? Tôi có nhắn tin sao? Sao tôi không nhớ nhỉ?

Nhưng cậu ta vốn đãng trí, lúc này lại bị tin tốt anh trai đến thăm làm cho đầu óc quay cuồng, gật đầu đồng ý ngay: "Đúng vậy ha ha, vậy anh, em dẫn anh đi xem ký túc xá của em nhé?" Có thể là cậu ta đã quên.

Trợ lý Đường đưa tay ngăn cậu ta lại: "Cậu đừng vội, hay là chúng ta đi dạo ở những nơi khác trước, cũng để tổng tài xem nơi cậu bình thường huấn luyện."

"Đúng vậy, có thể cho anh tôi xem phòng luyện tập của chúng tôi!" Tỳ Nhĩ vỗ tay một cái, vừa dẫn đường vừa giới thiệu. Anh trai cậu ta cái gì cũng tốt, ngoại trừ hơi keo kiệt một chút, so với Tỳ Hưu thì thích người khác gọi hắn là Vô Kim hơn, ngoài ra không có tật xấu gì. Tỳ Nhĩ vẫn rất sùng bái hắn.

(Vô Kim: không tiền =)))

Vô Kim thì Vô Kim vậy. Mấy phòng luyện tập xem qua một lượt, học viên và huấn luyện viên đều đang luyện tập bên trong.

Mắt trợ lý Đường khẽ động: "Đạo diễn, tất cả các huấn luyện viên đều ở đây sao? Tôi nhớ thầy Thẩm Thanh…" Đạo diễn bừng tỉnh ngộ.

Chuyện tiền vi phạm hợp đồng của Thẩm Thanh này đã báo cáo lên cho trợ lý Đường rồi sao? Xem ra trợ lý Đường muốn nhân tiện xem thử Thẩm Thanh có đáng để ký hợp đồng hay không.

Đạo diễn do dự một chút, nhìn sắc mặt người đàn ông, vẫn cẩn thận nói đỡ cho Thẩm Thanh một câu: "Thật ra năng lực của thầy Thẩm rất mạnh, bản thu âm còn chưa bằng một phần vạn giọng hát live của cậu ấy đâu."

Tay người đàn ông giơ lên, ra hiệu họ dừng lại: "Tôi ra ngoài một lát."

Đạo diễn lập tức im bặt, cho rằng mình đã chọc giận hắn, lại thấy Tỳ tổng bước nhanh về một hướng, hướng đó là —— nhà vệ sinh?

Đạo diễn: Hửm? Bóng dáng vào nhà vệ sinh kia sao giống Thẩm Thanh vậy? Một đám người đều đứng chờ ở đó. Trợ lý Đường là một tay cừ khôi trong việc điều tiết không khí, thấy vậy liền tự nhiên hỏi đạo diễn một vài vấn đề, đều là về Tỳ Nhĩ.

Đạo diễn vừa trả lời, vừa khéo léo lồng ghép quảng bá cho chương trình của họ. Tỳ Nhĩ còn tưởng là anh cả lo lắng cho mình, nên cũng không cảm thấy bị bỏ rơi, vui vẻ lắng nghe.

Trong chốc lát, tiếng cười nói vui vẻ không ngớt. Lúc này trong nhà vệ sinh. Thẩm Thanh đang rửa tay, bắt đầu thầm chửi rủa ai đó. Bây giờ chỗ nào đó của cậu cũng trắng nõn mềm mại! Chết tiệt! Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu cũng không ngẩng đầu, có người đến đây là chuyện bình thường.

Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại sau lưng cậu, cảm giác áp lực mơ hồ truyền đến từ phía sau, cảm giác tồn tại này có chút quen thuộc… Thẩm Thanh ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Thẩm Thanh giật mình. Là hắn!! Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện?! Sao hệ thống không nhắc nhở cậu? Nghĩ đến lời hệ thống nói họ là một cặp trời định…

Mặt Thẩm Thanh như bị đổ cả bảng màu, đầu tiên là trắng, rồi đỏ, rồi xanh, cuối cùng dừng lại ở màu đen.

Phỉ! Ai con mẹ nó định sẵn bị người ta đè?!

Khóe miệng Tỳ Vô Kim dường như giật giật. Tiểu Thẩm mặt mày sa sầm đẩy hắn ra rồi đi thẳng ra ngoài: "Có bệnh à? Đứng sau lưng người khác cũng không nói tiếng nào, tránh ra!"

Khóe miệng Tỳ tổng mím lại: "Cậu không nhớ tôi?!"

Tiểu Thẩm mất kiên nhẫn: "Tôi phải quen anh sao? Tôi chưa từng gặp anh, nhận nhầm người rồi."

A ha !! Tỳ Vô Kim: "Vậy à?"

"Trên người cậu vẫn còn mùi của tôi."

Có lẽ cậu vẫn chưa cảm nhận được, trên người cậu tràn ngập mùi hương của hắn, bị đánh dấu, bị xâm chiếm, dị loại có chút đạo hạnh đều có thể nhìn ra, cậu thuộc về hắn. Cảm giác này, khiến hắn có chút không nhịn được.

Tiểu Thẩm ngay lập tức nghĩ đến việc hắn đã hấp thu thứ gì đó, thẹn quá hóa giận: "Đồ thần kinh?! Ai trên người có mùi của anh!"

"Buông tôi ra! Tin hay không tôi kiện anh tội quấy rối?!"

"Ah!!"

Vậy đừng trách hắn không khách khí! Thẩm Thanh đã sớm muốn đánh hắn rồi, tên khốn nạn, dám ngủ Tiểu Thẩm! Cậu nắm chặt tay, nhắm thẳng mặt hắn mà đấm tới. Tỳ Vô Kim còn nhanh hơn, hắn tức đến bật cười, bắt lấy cổ tay cậu, "bang" một tiếng ấn lên tường.

Thẩm Thanh trừng lớn mắt, lại nhấc chân lên, định cho hắn một cú đá tuyệt tử tuyệt tôn. Chân Tỳ Vô Kim hơi dùng sức, Thẩm Thanh đã bị hoàn toàn áp sát vào tường hành lang, hai tay giơ quá đầu, hai chân cũng bị giữ chặt không thể động đậy. Đây là một tư thế kabedon tiêu chuẩn.

Bàn tay to của hắn như gọng kìm, ấn vào sau eo cậu: "Ngoan một chút."

Thẩm Thanh: ! Nổi da gà.

Cậu hít một hơi: "Tôi đã nói tôi không quen biết anh."

Tỳ Vô Kim khẽ cười một tiếng: "Quên rồi? Tôi không ngại giúp cậu nhớ lại một chút."

Thẩm Thanh: "Khốn nạn!"

Tên thần kinh này thèm muốn thân thể của Tiểu Thẩm! Tỳ Vô Kim: "Cậu không phải rất thích sao?"

"...Anh con mẹ nó mới thích, đó là anh ép ba ba nói!"

"Nhớ ra rồi?"

Thẩm Thanh tức giận nói: "Buông tôi ra ——"

Cậu ngẩng đầu định cho Tỳ Vô Kim một cú thiết đầu công.

"Ra..." Qua vai người đàn ông, cậu nhìn thấy một đám người đang đứng cách đó không xa, đồng loạt nhìn về phía này.

Trợn mắt há mồm.
break

Báo lỗi chương