Thẩm Thanh còn chưa mở mắt đã cảm thấy toàn thân như bị một lò lửa lớn bao bọc, hơi thở nặng nề. Cậu mở mắt ra, quả nhiên, người đàn ông kia đang bá đạo đè lên cậu, tay chân ôm chặt cậu vào lòng.
Cả hai đều không mảnh vải che thân, chăn ga gối đệm vứt bừa bãi trên sàn, vừa nhìn đã biết là đã trải qua một trận kịch chiến. Thẩm Thanh rất khó khăn mới thoát ra khỏi vòng tay hắn, mặc quần áo của mình vào, xoay người định đánh người, nhưng lại cảm thấy không ổn, tự mình tức đến phát điên.
Cuối cùng, cậu bực bội kết luận về kẻ vẫn còn đang ngủ say: "Nhìn là biết không phải người tốt!"
Cánh tay hắn lộ ra rắn chắc và mạnh mẽ, đôi mắt nhắm nghiền che đi vẻ mặt, giữa mày thoáng chút thỏa mãn, khiến hắn trông như một con sư tử lớn no đủ, lười biếng nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Thẩm Thanh: "Tôi lao vào người anh, anh không biết đẩy tôi ra à?!"
"Tôi nhờ anh giúp tôi, anh không biết gọi 120 sao?!"
"Đục nước béo cò! Vô sỉ hạ lưu!"
"Anh con mẹ nó còn không nói gì???"
"Được, còn ngoan cố chống cự đúng không?"
"……" Mắng một hồi, lòng Thẩm Thanh cũng thoải mái hơn chút, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhớ tới tối qua người đàn ông kia cứ ép hỏi cậu cảm giác thế nào, cậu sắp khóc đến nơi mà vẫn không được tha.
Thẩm Thanh "hừ" lạnh một tiếng, rút tờ giấy ăn viết cho hắn mấy chữ.
—
Ra khỏi câu lạc bộ, ánh nắng buổi chiều hơi gắt, chiếu đến Thẩm Thanh có chút xây xẩm.
Cảnh vật xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc, Thẩm Thanh mông lung tìm một chỗ ngồi xổm xuống, lúc này mới có chút cảm giác chân thật.
Cậu thật sự bị người ta ngủ rồi…
Còn bị ngủ rất sướng…
Cậu, một đấng nam nhi…
Cậu bị vấy bẩn rồi.
Cậu không còn là Thẩm Thanh tiểu vương tử băng thanh ngọc khiết nữa rồi…
Thẩm Thanh sống không còn gì luyến tiếc. Tim Thẩm Thanh nguội lạnh như tro tàn.
"Không đúng," Thẩm Thanh giật mình, thật ra bọn họ cũng không nhất định đã ngủ với nhau, có lẽ cậu chỉ mơ một giấc mộng xuân thôi.
Xem kìa, người cậu không hề đau nhức, không có cái gọi là không dậy nổi giường trong truyền thuyết, cũng không có cảm giác XX.
Hệ Thống: "Không phải đâu ký chủ, cậu không có cảm giác mới là bình thường."
Thẩm Thanh: "… Cái quái gì vậy?"
Hệ Thống: "Thì hắn không phải người thường mà, hắn là thần thú đó, toàn thân đều là bảo bối."
"Ký chủ không bằng tìm cái gương soi thử trạng thái của cậu xem?"
Thẩm Thanh không để ý đến hai chữ "thần thú" mà nó nói, nửa tin nửa ngờ ghé sát vào gương một chiếc xe. Trời! Đây là cậu sao?!
Thẩm Thanh kinh ngạc, làn da người trong gương trắng như sữa, trắng hồng rạng rỡ, không tìm thấy một lỗ chân lông nào, môi thì hồng nhuận như cánh hoa. Rõ ràng vẫn là gương mặt trước kia của cậu, nhưng vì làn da mà trước kia cậu đẹp trai, còn người trong gương lại là…
Thẩm Thanh không nghĩ ra được từ nào để miêu tả. Tóm lại là không thể diễn tả được.
Hệ Thống vui vẻ hỏi: "Thế nào ký chủ, cảm nhận được trạng thái làn da của cậu chưa? Có phải rất vui không?"
Không.
Thẩm Thanh thấy rất ghét. Cậu nhất định phải nhanh chóng đen trở lại! Thế này thì còn gì là nam tính nữa?
Hệ Thống thành thật trả lời cậu: "Cái này rất khó."
Thẩm Thanh: "Cậu đi đi!"
"Tôi không đi được! Phần thưởng còn chưa chia cho cậu mà."
So với hôm qua, giọng nói của Hệ Thống hôm nay mang theo chút vui vẻ: "Ting ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành đại sự hòa hợp sinh mệnh, tìm được ông xã định mệnh của mình, giá trị ân ái +15, nhận được phần thưởng giọng hát hải yêu."
Thẩm Thanh: "… Giọng hát hải yêu?"
Lời vừa thốt ra, cậu liền cảm thấy không đúng. Giọng Thẩm Thanh vốn đã hay, từng được truyền thông ca ngợi là giọng nói có độ nhận diện cao nhất, nhưng bây giờ giọng nói của cậu như được tinh chỉnh qua, sở hữu một sức mạnh chạm thẳng đến linh hồn.
Chính Thẩm Thanh cũng sắp mê đắm trong đó. Giọng nói này… Thẩm Thanh không nhịn được nói thêm vài câu.
Trời ơi, giọng mình sao lại dễ nghe đến vậy? Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cậu mới hỏi: "Cái gì gọi là ông xã định mệnh?!"
Cậu vừa hỏi vừa thẳng lưng, đi về phía chỗ đậu xe trong trí nhớ.
"Ông xã định mệnh chính là định mệnh đó! Các cậu trời sinh một cặp, chỉ cần gặp được đối phương là nhất định sẽ nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, cuối cùng sẽ đến với nhau, cùng nhau vun đắp cho đối phương, ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa các cậu."
"Bạn đời tâm giao như vậy rất khó tìm."
"Nếu các cậu không gặp nhau, thì cả đời này đều sẽ cô độc đến già, hoặc là chết đi trong cô quạnh."
Thẩm Thanh:????
Cậu dừng bước. "Không thể nào!"
Cậu không thích đàn ông! Nhất kiến chung tình lại càng không thể!
"Không sao đâu, sớm muộn gì cũng phải ở bên nhau thôi."
Hệ Thống xoay vòng rắc hoa cho cậu, hoàn toàn không coi lời từ chối của cậu ra gì, tự mình nói tiếp: "Ai, hôm qua tôi còn tưởng định mệnh của cậu là Minh Hiên cơ, hóa ra không phải."
"Nhưng cũng tốt, Minh Hiên hoàn toàn không bằng ông xã của cậu đâu, hi hi." Thật đáng khinh.
Thẩm Thanh hoàn toàn không muốn biết tại sao cái hệ thống chết tiệt này lại "hi".
A, không chọc nổi hắn thì cậu trốn không được sao? Cái gì mà nhất định phải ở bên nhau, cậu là một thằng đàn ông tại sao phải bị một thằng đàn ông khác đè?!
Cậu chính là muốn thích những cô gái mềm mại đáng yêu! Thẩm Thanh vừa lái xe vừa quyết định. Hệ Thống hiếm khi không phản bác cậu, vẻ mặt vừa đồng cảm vừa trìu mến. Cứ để cậu vui vẻ một chút đi ^_^ — Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Khi Thẩm Thanh trở lại chương trình tuyển chọn tài năng 《Ánh Sáng Thần Tượng》, người đàn ông ở câu lạc bộ bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đôi mắt hơi hé mở có chút lạnh lẽo, sau đó bị sự thỏa mãn bao phủ, hắn giống như một con mãnh thú no đủ, giọng nói lười biếng: "Vào đi." Hắn vừa nói vừa vươn tay sang bên cạnh. Ủa? Không có ai? Hắn ngồi dậy, khí thế nguy hiểm lan tỏa ra. Chạy rồi sao? Trợ lý Vương vừa vào cửa vội vàng dừng bước, lông tơ trên người dựng đứng. Cẩn thận hỏi: "Tổng, tổng tài?" Vẻ mặt nguy hiểm của hắn thu lại, hàn khí cũng tan biến, khôi phục vẻ bình tĩnh bề ngoài. "Quần áo đâu?" Trợ lý Vương đã toát mồ hôi lạnh, vội vàng bước nhanh tới, hai tay dâng quần áo cho hắn, rồi tự giác lui ra ngoài. Phù. Cậu ta lau mồ hôi trán, từ từ thở ra một hơi. Cậu ta làm trợ lý tổng tài cũng được một thời gian, tự thấy đã quen với khí thế của tổng tài, không ngờ đột nhiên đối mặt với ánh mắt của tổng tài, vẫn không nhịn được mà lông tơ dựng đứng, như thể nhìn thấy một con mãnh thú lớn nào đó, hơi không cẩn thận là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng trách trước đây ông chủ công ty cũng không dám gọi thẳng tên hắn… Ai mà chịu nổi chứ. Trợ lý Vương thầm nghĩ, ông chủ như vậy mà cũng có người dám trèo giường sao?! Cậu ta vừa mới vô tình liếc thấy vết cắn trên yết hầu của tổng tài, không biết là vị dũng sĩ nào đây? Trong lúc trợ lý Vương đang suy đoán bên ngoài, Tỳ tổng cũng đã thay xong quần áo. "Vào đi." Tiểu Vương giật mình, lập tức hoàn hồn. "Tổng tài." Trong phòng lộn xộn, hắn đang thắt cà vạt, lông mi hơi rũ xuống, đường nét gương mặt cứng rắn lạnh lùng, khí chất thờ ơ, ấy thế mà trên yết hầu lại có một vết cắn, phá vỡ vẻ cấm dục của hắn, tăng thêm vài phần sắc dục, khiến người ta không khỏi tự hỏi, rốt cuộc là ai có thể để lại dấu ấn như vậy trên yết hầu hắn. "Điều tra xem là ai." Hắn nói ngắn gọn. "Vâng." Trợ lý Vương không dám nhìn nhiều, vội vàng kiểm soát tầm mắt của mình. Tỳ Hưu thắt xong cà vạt, cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, theo động tác của hắn, một tờ giấy bay lả tả xuống đất. Trợ lý Vương vội vàng nhặt tờ giấy lên. "Tổng tài, đồ rơi rồi." "Cái gì?" Tỳ Hưu thờ ơ liếc mắt nhìn. "Trên này có người để lại lời nhắn cho ngài, nói là ha hả, bảo ngài ——" Giọng trợ lý Vương đột nhiên im bặt, trong nháy mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh. Trời muốn diệt ta rồi! Tôi con mẹ nó đã nhìn thấy cái gì thế này?! Tỳ Hưu ý thức được có gì đó không đúng, nheo mắt, vươn tay: "Đưa đây." Trợ lý Vương như ném đi củ khoai lang nóng, vội vàng đưa đồ qua. Trên giấy là mấy chữ rồng bay phượng múa, mỗi chữ đều như nhe nanh múa vuốt, chỉ muốn quăng thẳng vào mặt hắn. A, kỹ thuật kém chết đi được, luyện nhiều vào! Sắc mặt Tỳ Hưu sa sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hai chân trợ lý Vương run rẩy, cẩn thận hỏi: "Tổng tài, người này… còn tìm không?" Tỳ Hưu: "Cút!" Trợ lý Vương không dám hó hé gì thêm, biến mất ngay lập tức. Như thể có ma đuổi sau lưng, lần đầu tiên trong đời chạy nhanh như vậy. Trong căn phòng yên tĩnh, hắn vò tờ giấy thành một cục, mặt mày đen kịt. A, kỹ thuật của hắn kém? —— Sau khi Tiểu Vương nhanh chóng chuồn khỏi phòng, cậu ta như sống sót sau tai nạn, cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi. Nghĩ đến điều gì đó, cậu ta đứng đó tiến thoái lưỡng nan. Nhưng tổng tài vẫn chưa nói có tìm người này hay không, vậy rốt cuộc cậu ta có điều tra hay không? Tiểu Vương quyết định cầu cứu trợ lý đặc biệt Đường. Trợ lý đặc biệt Đường tiên sinh trả lời ngay: Chưa nói không tìm, tức là tìm. Tiểu Vương bừng tỉnh ngộ, "à" một tiếng, đúng là sếp, làm việc cũng thật ẩn ý.