Vương đại nhân, xin hỏi còn có việc gì sao? Cứ như Dung Hà không nhìn thấy xấu hổ trên mặt quan viên Lại bộ, cực kỳ tự nhiên nói: Nếu như không có chuyện gì, ta cáo từ trước.
Dung đại nhân đi thong thả. Trong lòng quan viên Lại bộ âm thầm thở dài một hơi, may mắn quan trên không phải người tính tình quái dị lại mang thù, không phải hôm nay hắn lỡ lời, có thể sẽ đắc tội với người ta. Hắn là một quan lớn, không có việc gì lại chú ý tới vị hôn thê người ta, loại chuyện này nói ra thật sự là...
Trên thực tế điều này không thể trách hắn, muốn trách chỉ có thể trách dáng dấp Phúc Nhạc Quận Chúa quá tốt rồi, chuyện này như thiên nga rơi vào bầy gà, chỉ cần mắt không mù đều có thể phát hiện thiên nga.
Huống chi Ban Quận Chúa đi ra ngoài, từ trước đến nay đều có thân vệ đi theo, cưỡi bạch mã, như đã thành tiêu chí của Ban Quận Chúa rồi.
Tương truyền thân vệ bên người Ban Quận Chúa đều do lão Quốc Công năm đó tự thân vì nàng chọn lựa, từ nhỏ học không tốt thi từ ca phú, ngược lại giỏi kỵ xạ, giỏi công phu quyền cước. Giỏi kỵ xạ hắn tin tưởng, về phần công phu tay chân...
Vương đại nhân yên lặng lắc đầu trong lòng, dáng dấp nũng nịu như vậy, không giống có bao nhiêu lợi hại, chỉ sợ là biết chút khoa chân múa tay, nhóm hộ vệ bên cạnh lại có ý định thổi phồng, trở thành khăn trùm của nữ nhân.
Nhưng nữ nhân xinh đẹp, coi như chỉ là chủ nghĩa hình thức bày ra, có vô số người ủng hộ, là chuyện đương nhiên.
Ban Họa và Đồ A Kỳ ở giữa hộ vệ hai bên, song phương duy trì khoảng cách tiêu chuẩn hữu hảo quốc tế, không lạnh nhạt đối xử mọi người, cũng không lộ ra quá thân mật. Hai người bọn họ, một là Quận Chúa Đại Nghiệp, một là Vương Tử nɠɵạı tộc, nên nói quy củ thì không thể bỏ.
Ban Họa cảm thấy Vương Tử nɠɵạı tộc này quả thực cảm thấy rất hứng thú với văn hóa Đại Nghiệp, hơn nữa còn thỉnh thoảng hỏi một số phong tục tập quán, nàng cười híp mắt đáp, cho đến khi người Vương Tử này bắt đầu hỏi nàng thi từ ca phú, danh nhân nhã sĩ, Ban Họa nói thẳng: Vương tử, có thể ngươi hiểu lầm với một bộ phận Đại Nghiệp chúng ta, không phải tất cả người Đại Nghiệp đều ưa thích thi từ ca phú, đàm nhân sinh triết học. Người Đại Nghiệp chúng ta, có người thích thi từ, có người thích hành binh bày trận, cũng có người cảm thấy hứng thú với dân sinh nông nghiệp, nếu ngươi hỏi một người không có hứng thú về thi từ những vấn đề liên quan, hắn không thể giải thích cho ngươi.
Đồ A Kỳ ngây ngốc ngơ ngác sửng sốt nửa ngày, mới nghe rõ Ban Họa nói ý gì, hắn gãi đầu nói: Không phải Đại Nghiệp lấy văn làm đầu, võ thứ hai sao?
Dĩ nhiên không phải, bệ hạ Đại Nghiệp ta là một Đế Vương văn ȶᏂασ vũ lược vĩ đại, ông không chỉ coi trọng văn hóa, cũng coi trọng bồi dưỡng võ tướng, Vương Tử điện hạ vừa tới Đại Nghiệp không lâu, không hiểu rõ Đại Nghiệp, có hiểu lầm này cũng là phải. Ban Họa cười nói: Tổ tiên của ta, đều xuất thân võ tướng, thế nhưng bệ hạ lại hết sức hậu đãi một nhà chúng ta.
Trên thực tế Đồ A Kỳ nói không sai, Đại Nghiệp càng ngày càng lấy văn làm trọng, quan văn và võ tướng cho dù phẩm cấp giống nhau, nhưng trước mặt quan văn cũng phải thấp hơn nửa cái đầu. Nhóm văn nhân mặc dù học lục nghệ* như cũ, nhưng rất nhiều đều qua loa, đã sớm vi phạm yêu cầu Văn võ song toàn của quân tử trước kia.
*người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Nhóm võ tướng bảo vệ biên cương, chịu cảm lạnh mùa đông, để mạng lại bảo vệ giang sơn, thế nhưng so với quan văn, đây là chuyện đương nhiên. Làm tốt thì thôi, nhưng nếu có chỗ nào không như ý, trên triều đình là một mảnh dùng ngòi bút làm vũ khí, đấu võ mồm.
Tổ phụ từng nói với nàng, bút là đao giết người vô hình, nếu các quan văn trên triều đình muốn nhằm vào ngươi, coi như ngươi ném máu bẩn đi, đến cuối cùng ngươi cũng có khả năng biến thành một tội nhân thông đồng với địch bán nước.
Hiện tại biên cương rất nhiều Tướng Quân, vì không để mình chọc phiền toái không cần thiết, hàng năm đều phái người đến Kinh Thành tặng lễ, để một số quan văn nói tốt vài câu