Thạch Tướng gia ngài nói đùa, Phúc Nhạc Quận Chúa còn đang trong hiếu kỳ, làm sao ta có thể trong lúc nàng đau lòng, đàm luận vấn đề này? Dung Hà cười nói: Tại hạ ngưỡng mộ Quận Chúa trong lòng, sao chịu được nàng bị uất ức.
Thạch Sùng Hải nghe vậy cười nói: Rất đúng, đúng là ta đã quên Phúc Nhạc Quận Chúa có hiếu kỳ rồi. Ngược lại là phải ấm ức cho Thành An Bá, đợi giai nhân thật lâu.
Có thể cưới được Phúc Nhạc Quận Chúa đã là tam sinh hữu hạnh*, coi như chờ lâu đến đâu, tại hạ cũng vui vẻ chịu đựng.
*có phúc ba đời.
Thạch Sùng Hải nghe nói như thế, da gà nổi lên. Lời thật dễ nghe, đại nghĩa tình lý đều bị y chiếm, người khác còn phải khen một câu tốt.
Đáng lẽ mọi người còn muốn trêu ghẹo Dung Hà và Phúc Nhạc Quận Chúa, nhưng nghĩ đến Phúc Nhạc Quận Chúa còn trong hiếu kỳ, bọn họ là người đọc thuộc thi thư lễ nghi, không thể lấy cái này ra nói chuyện, không thì lại là không quy củ.
Cứ như vậy, Thạch Sùng Hải nhắc đến đề tài Ban Hoạ có vẻ hơi xấu hổ, cũng may người ngồi cùng bàn xóa chủ đề, bầu không khí coi như không tệ.
Nhưng mà Dung Hà hình như không muốn buông tha Thạch Sùng Hải như vậy, y như vô ý nói: Thạch tướng gia có nhi nữ xuất sắc, không biết ai may mắn kết thân cùng nhà Thạch Tướng gia đây?
Tuổi tác Thạch Tấn và Dung Hà gần kề nhau nhưng những năm này vẫn chưa thành thân, Thạch nhị ŧıểυ thư cũng mười bảy mười tám tuổi, hiện tại nói chuyện cưới gả cũng không tính sớm.
Thạch Sùng Hải khẽ cười nói: Hôn nhân đại sự, không thể qua loa, từ từ rồi đến, không nóng vội.
Dung Hà như có điều suy nghĩ nói: Thạch đại nhân nói rất có lý.
Những người khác ngồi cùng bàn nhất thời giật mình, thì ra tin đồn Thạch Sùng Hải cố ý để đại nhi tử cầu hôn An Nhạc Công Chúa, sau này không biết thế nào, việc này không thể thành. Nhìn bộ dạng này của Thạch Sùng Hải, chỉ sợ việc này có tin đồn là không giả.
Mặc dù dưới gối bệ hạ có mấy nữ nhi, nhưng chân chính được Đế Hậu coi trọng, cũng chỉ có An Nhạc Công Chúa do Hoàng Hậu sinh, mặc dù An Nhạc Công Chúa từng có Phò Mã, nhưng nữ nhi Hoàng Đế không lo gả. Mặc dù An Nhạc Công Chúa lớn hơn Thạch Tấn mấy tuổi, nhưng nữ hơn ba tuổi là ôm gạch vàng, huống chi đây là một con Phượng Hoàng vàng, đừng nói chỉ lớn hơn vài tuổi, coi như lớn hơn cả mười tuổi, người cưới về cũng xem là chuyện tốt.
Lúc này mọi người nhìn ánh mắt Thạch Sùng Hải, trở nên vi diệu như vậy, loại chuyện nhờ nữ nhi cầu vinh này, quả nhiên là không biết phân biệt cao thấp.
Ngoài cung, một đám người ăn chơi trác táng không còn hứng thưởng xuân, chuyện đầu tiên họ làm khi trở lại Kinh Thành là, chia sẻ bí mật động trời này với thân bằng hảo hữu của mình. Nhưng bí mật này, người biết nhiều, vậy thì không còn là bí mật, mà lòng mọi người đã biết rõ lời đồn đại.
Không đến một ngày, tin tức ngày Nhị Hoàng Tử đại hôn lại đi gặp riêng Nhị nữ nhi Thạch Tướng gia, truyền khắp toàn bộ thượng lưu Kinh Thành. Hoàn khố không giống như những quân tử kia, còn để ý chi mấy người nói xấu này. Lại nói, không phải bọn họ nói xấu, mà là lời nói thật.
Chuyện này truyền ra, Nhị Hoàng Tử, Thạch gia, Tạ gia đều hứng chịu ảnh hưởng, nhất là Thạch Phi Tiên mà nói, chuyện này đã giẫm mặt nàng ta xuống đất, thế nhưng nàng ta không thể đứng ra giải thích.
Giải thích, người khác sẽ nói nàng ta thẹn quá hoá giận, không giải thích, người khác sẽ cho là nàng ta ngầm thừa nhận. Nguồn gốc của sự việc này là trên người Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc, thế nhưng từ nhỏ đến lớn Tưởng Lạc không phải là người biết quan tâm, hắn ta trở về cung, cảm thấy tình cảm của mình bị Thạch Phi Tiên làm tổn thương, đâu thèm để ý hồng thủy ngập trời bên ngoài, đâu thèm để ý chuyện Thạch Phi Tiên bị sa vào lời đồn đại, sẽ có hậu quả gì.
Việc này truyền đi khó nghe, nhiều lắm chỉ là Đế Hậu trách phạt hắn ta một phen, hắn ta cùng Tạ Uyển Dụ xuất hiện trong mấy trường hợp quan trọng, những câu chuyện liên quan tới hắn ta, tự nhiên biến thành nam nhân trước thành hôn không hiểu chuyện đi phong lưu, chỉ cần sau khi thành thân không lãng tử nữa, thì đó là nam nhân tốt.
Huống chi hắn ta là Hoàng Tử, bên người không bao giờ thiếu nữ nhân, hắn ta cần gì phải đi quản người khác nhìn hắn ta thế nào?
Lời đồn đại này, luôn càng truyền càng mạnh, lúc truyền đến tai Ban Hoạ, đã biến thành Thạch Phi Tiên quyến rũ rất nhiều nam nhân Kinh Thành, vẫn còn làm bộthanh lãnh cao khiết, dẫn tới những thư sinh ngốc kia vì nàng ta làm thơ vẽ tranh, thật ngu ngốc.
Lúc trước cũng đủ loại lời đồn đại quay quanh người Ban Họa, nhưng khi đó nàng không thèm để ý những thứ này, nhưng Thạch Phi Tiên có thể giống nàng không thèm để ý không, Ban Họa không biết. Ban Họa có thể khẳng định là, từ nay về sau, bốn chữ phẩm hạnh cao khiết này sẽ không còn được nhắc đến trên người Thạch Phi Tiên.
Lời đồn đại liên quan tới Thạch Phi Tiên truyền đi xôn xao, ngược lại có rất ít người chú ý án Triệu Cổ bị giết, ngay cả Ban Họa cũng chưa từng nghe thấy, cho đến khi quan viên Đại Lý Tự tìm tới cửa, Ban Họa mới biết được Triệu Gia có người bị giết rồi.
Thiếu Khanh Đại Lý Tự là một nam nhân nhã nhặn hơn ba mươi tuổi, tuy hắn tới hỏi án, nhưng thái độ lúc đối mặt với Ban Họa lại hết sức cung kính, mỗi một chữ nói ra đều cẩn thận châm chước, e sợ khiến Ban Họa bất mãn.
Trên thực tế hắn không muốn đến Tĩnh Đình Quốc Công phủ chút nào, hắn nghe uy danh Phúc Nhạc Quận Chúa quất roi Thám Hoa phụ tâm lang, hắn tay trói gà không chặt, sợ người ‘nữ tính’ luôn mạnh mẽ như vậy. Thế nhưng thân phận những người khác trong Đại Lý Tự không đủ, nếu tùy tiện đến Tĩnh Đình Quốc Công phủ tra hỏi, thì sợ mạo phạm. Cấp trên của hắn Đại Lý Tự Khanh cũng không hợp đến, bởi vì như vậy quá mức trịnh trọng, lúc đầu chỉ đơn thuần hỏi mấy câu, kinh động đến Đại Lý Tự Khanh, thì chuyện đơn thuần trở nên không đơn thuần rồi.
Hắn một đêm không ngủ, trên giường trằn trọc mấy canh giờ, mới lấy dũng khí bái phỏng Ban gia bưu hãn không nói đa͙σ lí trong truyền thuyết.
Khiến hắn không nghĩ tới là người gác cổng Ban gia rất bình thường, không liếc mắt nhìn hắn, cũng không dùng ngôn ngữ công kích hắn, ngược lại khách khí mời hắn vào. Quả thực phủ đệ tương đối tinh xảo, nhưng đây là Quốc Công phủ, chú trọng cũng đúng.
Bọn nha hoàn và gã sai vặt đều rất quy củ, không ai thăm dò chạy loạn, nhìn có tinh thần hơn hạ nhân nhà hắn, ngay cả vải vóc ăn mặc trên người cũng tốt hơn hạ nhân nhà hắn.
Lưu đại nhân, mời đi bên này. Quản sự dẫn Lưu đại nhân vào chính sảnh, thi lễ với hắn: Mời.
Lưu đại nhân thấy Tĩnh Đình Công và phu nhân ngồi trên, Thế Tử và Quận Chúa ngồi hai bên, trên mặt bốn người không có vẻ kiêu căng, nhiều hơn là hiếu kỳ và không hiểu.
Hạ quan bái kiến Quốc Công gia, bái kiến phu nhân, Thế Tử, Quận Chúa. Lưu đại nhân thi lễ với Ban Hoài, Ban Hoài cười híp mắt để hắn ngồi xuống. Nhìn người ta nở nụ cười xán lạn, trong lòng Lưu đại nhân càng thêm không nỡ.
Hàn huyên vài câu, rốt cục Ban Hoài hỏi tới chuyện đứng đắn: Lưu đại nhân, không biết hôm nay ngươi đặt chân đến hàn xá, là có chuyện gì quan trọng.
Không dám, không dám, hạ quan tùy tiện tới chơi, là vì án Công bộ Lang trung Triệu Cổ bị giết nên đến.
Ai, ai? Ban Hoài kém chút nghĩ lỗ tai mình có vấn đề: Ai bị giết?
Hồi Quốc Công gia, là Công bộ Lang trung Triệu Cổ Triệu đại nhân. Lưu đại nhân quan sát biểu lộ Ban Hoài, con mắt đối phương khẽ nhếch, bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, không giống giả bộ, xem ra là thật không biết chuyện này. Hắn lại quay đầu nhìn Phúc Nhạc Quận Chúa, trên mặt đối phương cũng toàn là mờ mịt, hình như ngay cả Triệu Cổ là ai cũng không biết.
Ban Hoài sửng sốt nửa ngày, mới không dám tin nói: Hắn ở bên ngoài đắc tội người nào?
Bằng không giết ông ta làm gì? Địa vị của Triệu Cổ trong Triệu gia không cao, thời gian ở Công bộ ngồi ăn rồi chờ chết, văn không thành võ không xong, bình thường không có việc gì hay đi uống hoa tửu đánh bạc, người dạng này có giá trị gì để bị giết?
Ánh mắt Ban Hoài ghét bỏ quá mức rõ ràng, Lưu đại nhân muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng không được, hắn nhỏ giải thích rõ nói: Thi thể Triệu đại nhân, chết ngoài hẻm khói liễu, người phát hiện là một thư sinh thi rớt.
Nghe được lời giải thích này, Ban Hoài lập tức giật mình, chẳng lẽ là vì ca cơ hoa khôi tranh giành tình nhân, cuối cùng bị người ta giết?
Căn cứ vào khẩu cung của thư sinh thi rớt, chúng ta biết được từng có hộ vệ quý phủ cầm đao đi qua, cho nên hạ quan làm theo phép, tới quý phủ hỏi một chút. Lưu đại nhân đã sớm dò xét, hai hộ vệ trùng hợp đi ngang qua là người của Phúc Nhạc Quận Chúa, hôm nay hắn chủ yếu hỏi thăm đối tượng là Ban Họa.
Phu nhân, ta không đi những nơi này. Ban Hoài bận bịu quay đầu nhìn Âm thị: Bà phải tin tưởng ta.
Ở trước mặt người ngoài, Âm thị sẽ không để Ban Hoài khó xử, bà dịu dàng cười nói: Thiếp thân tin tưởng phu quân.
Ban Hoài vặn vẹo uốn éo cái mông, cả người không được tự nhiên, hết lần này tới lần khác dùng khuôn mặt tươi cười trước mặt Âm thị, ông một chữ cũng không dám nhiều lời.
Ngươi nói là khuya ngày hôm trước? Ban Họa thấy bộ dáng phụ thân đứng ngồi bất an, không muốn để ông bị oan ức, liền mở miệng: Lưu đại nhân, ngươi nói hai người hộ vệ kia, là ta phái qua à.
Trong lòng Lưu đại nhân âm thầm kêu khổ, ngươi làm Quận Chúa đang tốt, phái hộ vệ đi những nơi như thế làm gì. Thế nhưng hiện tại hắn hỏi không được, không hỏi cũng không được, thật sự là khó xử.
Ngày đó ta gặp được một nữ tử tên Vân Nương, lo lắng trên đường trở về nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền phái hộ vệ đưa nàng về. Ban Họa suy nghĩ: Ngày đó Thành An Bá và hộ vệ của hắn cũng ở đó.
Nghe được danh hào Thành An Bá, trong lòng Lưu đại nhân tin thêm vài phần. Hắn thấy Ban Họa không cay nghiệt biết nói đa͙σ lý khác lời đồn đại, rất phân rõ phải trái, liền yên lòng: Mong Quận Chúa tha thứ tại hạ mạo phạm, xin hỏi vị Vân Nương này là người phương nào, có quan hệ gì với ngươi?
Nàng... Ban Họa nghĩ nghĩ, không biết phải hình dung quan hệ giữa nàng và Vân Nương như thế nào: Nàng là đối tượng Tạ nhị công tử bỏ trốn năm đó.
Lưu đại nhân: ? ? ?
Đối tượng Tạ nhị công tử bỏ trốn? Nói cách khác, người năm đó đào góc tường của Ban Quận Chúa, còn câu Tạ nhị công tử bỏ trốn, chính là Vân Nương trong miệng Phúc Nhạc Quận Chúa? Nếu là vậy, vì sao Phúc Nhạc Quận Chúa còn lo lắng nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cố ý phái hộ vệ đưa nàng ta trở về, nàng và Vân Nương kia không phải kẻ thù à?
Bởi vì Trầm Ngọc từ hôn Phúc Nhạc Quận Chúa, liền bị Phúc Nhạc Quận Chúa dùng roi quất, Vân Nương kia làm hại Phúc Nhạc Quận Chúa mất hết mặt mũi, vậy mà nàng không trả thù?
Nhìn thấy rõ ràng Lưu đại nhân rất xoắn xuýt, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Ban Họa nhịn không được cười ra tiếng, nàng nói: Lưu đại nhân, Vân Nương chỉ là một nữ tử phong trần. Nàng hãm sâu vào vũng bùn, có một bàn tay duỗi ra cho nàng, tự nhiên nàng sẽ nắm