Đám công tử bột cãi nhau thắng mấy quan văn kia, tâm tình rất tốt kề vai sát cánh đi tìm thú vui. Chỉ sợ cơn tức trong đầu Thạch Sùng Hải còn chưa tiêu tan, bọn họ đã quên chuyện này ra sau đầu.
Cũng may những ngày này mặc dù Thạch Sùng Hải có chút đắc ý vênh váo, nhưng đầu óc còn chưa hồ đồ, ông ta biết có đấu khẩu lại lần nữa với đám công tử bột này cũng vô dụng, liền quay đầu nói với Dung Hà: Ngược lại quên chúc mừng Dung Bá gia chuyện tốt đi đôi.
Đa tạ Tướng gia. Dung Hà cười đáp ứng.
Bá gia tuổi còn trẻ, còn có Nhạc Gia giúp đỡ, chuyện thật tốt.
Lời này đang cười nhạo Dung Hà dựa vào Ban gia mới ngồi lên chức vị Lại bộ Thượng thư, cũng đang cười nhạo Ban Họa không phải là lương phối, Dung Hà vì đường làm quan mới đính hôn với dạng nữ tử này.
Có đôi khi châm ngòi ly gián quá mức rõ ràng, rất nhiều người đều biết ông ta đang khích bác ly gián, nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng, trở thành một cây gai trong lòng. Câu nói này của Thạch Sùng Hải không có hảo ý, phàm là người trẻ tuổi có chút kiêu ngạo nghe nói như thế, đều sẽ có cảm giác bị xem thường sỉ nhục.
Dung Hà nghe vậy cười thở dài với Thạch Sùng Hải, khắp khuôn mặt đầy cảm kích: Đa tạ Thạch Tướng, có thể đính hôn cùng Phúc Nhạc Quận Chúa, thật là vãn bối trèo cao rồi.
Thạch Sùng Hải cười lạnh, hay cho một tên ngụy quân tử giỏi diễn trò.
Dung Hà và Phúc Nhạc Quận Chúa đính hôn là chuyện gì xảy ra, ông ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng. Nhưng trước khi Trưởng Công Chúa chết, chọn đại một cặp uyên ương, Hoàng Đế tự giác thua thiệt Ban gia, liền để Dung Hà đi Ban gia cầu hôn, người bị từ hôn ba lần, tới đính hôn Phúc Nhạc Quận Chúa có thanh danh không tốt lắm.
Hiện tại bệ hạ thăng nhiệm Dung Hà làm Lại bộ Thượng thư, chỉ sợ một phần nguyên nhân là đền bù tổn thất tiền bán mình cho Dung Hà.
Trên đời có mấy nam nhân có thể chịu được nhục nhã như thế, Dung Hà và Ban gia sớm muộn cũng sẽ xuất hiện mâu thuẫn. Người Ban gia sử dụng con rể này tận tâm tận lực, người không có phụ mẫu, còn để bằng hữu giúp đỡ, cũng không biết người con rể tương lai này có thể làm gì?
Dung Hà đưa mắt nhìn Thạch Sùng Hải đi xa, sửa sang áo choàng trên người, không nhanh không chậm đi ra đại điện, nhưng không phải y xuất cung, mà là đi Đại Nguyệt cung.
Vân Khánh Đế nhìn thấy Dung Hà, thở dài: Quân Phách tới, ngồi xuống nói chuyện.
Tạ bệ hạ. Dung Hà thi lễ với Vân Khánh Đế một cái, liền thanh thản ổn định ngồi xuống.
Bây giờ Thạch Sùng Hải càng ra vẻ vênh váo, trẫm không nghĩ rằng Đại Nghiệp chúng ta lại xuất hiện Lý Trùng Dữ như tiền triều. Sắc mặt Vân Khánh Đế có chút khó coi: Gần đây ông ta quá vui mừng rồi.
Lý Trùng Dữ là một danh tướng tiền triều quyền nghiêng triều chính, thần mạnh rất dễ dàng xảy ra vấn đề, thời cuối tiền triều, triều chính bắt đầu hỗn loạn là sau khi Lý Trùng Dữ làm Thừa Tướng. Triều đại thay đổi, Hoàng Đế Đại Nghiệp vì tránh xảy ra chuyện như vậy, liền phân quyền Tả Hữu tướng, ổn định cục diện trong triều.
Vân Khánh Đế đã già, ông rất tinh tường cảm thấy mình già, buổi tối không nỡ ngủ, ban ngày luôn ngủ gà ngủ gật, thậm chí ngay cả thính lực cũng bắt đầu thoái hóa, nội tâm của ông đầy khủng hoảng, nhưng trên mặt vẫn cực lực che giấu, không muốn người ta nhìn ra.
Thân ở địa vị cao, càng sợ cái chết, e ngại quyền trong tay xói mòn, Vân Khánh Đế đã dần dần bất mãn với Thái Tử, nhưng càng làm cho ông bất mãn là Thạch Sùng Hải. Thân vì phụ thân, ông cảm thấy nhi tử mình vẫn có thể cứu, hỏng thật sẽ làm hư người hắn.
Ông vội vàng để Dung Hà nhậm chức Lại bộ Thượng thư, bởi vì ông muốn để người mình khống chế quan viên bình thẩm, không để Thạch Sùng Hải một tay che trời. Ông mới là Hoàng Đế Đại Nghiệp, ông không hy vọng có bất kỳ người nào uy hiếp địa vị của ông, dù người này có thể là con ông.
Dung Hà hiểu tâm tư Vân Khánh Đế, nhưng lại phải làm bộ nhìn không ra, y đứng dậy hành lễ với Vân Khánh