“Ngươi làm sao biết trong tủ có người?”
Đoạn Linh nghiêng đầu, liếc nhìn nàng:
“Thính lực của ta không giống người thường. Đôi lúc ta nghe được những âm thanh mà người khác không nghe thấy, ví như tiếng hô hấp. Vừa rồi, ta nghe được có hai nhịp thở khác nhau trong tủ.”
Lâm Thính vốn định dùng mấy câu hỏi để phân tán suy nghĩ, không muốn đầu óc mình mãi ám ảnh bởi hình ảnh cái xác kia. Nàng lại hỏi tiếp:
“Nếu trong tủ có hai nhịp thở, vậy sao ngươi chắc chắn hắn ở bên trái? Sao biết hắn là người ngươi cần tìm? Nhỡ đâu… ngươi giết nhầm thì sao?”
Ngón tay Đoạn Linh vẫn còn vương máu, nhẹ gõ lên cây cột bên cạnh, giọng nói mang theo ý cười:
“Lâm thất cô nương, chẳng lẽ… ngươi đang tra hỏi ta?”
Nàng mệt mỏi tựa lưng vào một cây cột khác, dùng mu bàn tay lau vội vết máu dính nơi cằm, khẽ lắc đầu, giọng nhỏ đến gần như không nghe thấy:
“Nào dám... Nếu Đoạn đại nhân không tiện trả lời, thì cứ xem như ta chưa từng hỏi.”
Hắn khẽ nhếch môi:
“Nam và nữ, hô hấp có khác biệt. Chỉ cần chú ý một chút là ta phân biệt được.”
Lâm Thính im lặng thật lâu, ngón tay vô thức móc vào một cái lỗ nhỏ bị kiến khoét trên thân cột, đầu cụp xuống, cuối cùng cất giọng khẽ khàng:
“Hắn đã phạm tội gì?”
Hắn khẽ đáp, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Là tử tội. Lâm thất cô nương, ngươi thật sự không phải đang thẩm vấn ta đấy chứ?”
Lâm Thính chợt nhận ra quan hệ giữa hai người vốn dĩ không nên tùy tiện nói năng thân mật, liền im bặt. Ánh mắt nàng dao động, cố tránh không nhìn thẳng vào mắt Đoạn Linh.
Trong nguyên tác, Lâm Thính từng dốc toàn lực đối phó với hắn, khiến hắn chán ghét nàng đến cực điểm.
Nhưng Đoạn Linh lại là kiểu người thích “luộc ếch trong nước ấm”, không vội vã ra tay. Hắn để mặc nàng nhảy nhót như một kẻ hề tưởng mình cao tay, để nàng mơ tưởng rằng có thể đè bẹp nữ chính, ôm được nam chính về phía mình… rồi cuối cùng đẩy nàng rơi xuống vực sâu không đáy.
Nàng không thể không cảnh giác với hắn.
Đoạn Linh lấy ra một chiếc khăn tay, đưa tới bên mép nàng:
“Ngươi bây giờ thở gấp quá, bị dọa rồi sao? Xin lỗi, trước lau mặt đi đã.”
Lâm Thính đâu dám dùng khăn của hắn, khéo léo từ chối, rồi cúi đầu dùng tay áo còn sạch lau tạm khuôn mặt.
Tay Đoạn Linh dừng lưng chừng trong không trung vài giây, sau đó từ tốn thu về, vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì, rồi đổi sang chủ đề khác:
“Phải rồi, Lâm thất cô nương còn chưa nói cho ta biết, tại sao đêm nay lại một mình đến đây?”
“Ta… ta…” – Lâm Thính nhất thời lúng túng, không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ lại nói nàng thích cảm giác kích thích, một mình đến nơi hoang vu này như thể chơi nhà ma?
Nàng ngập ngừng một chút, rồi cố tìm đường né tránh:
“Chuyện này… nhất định phải nói sao?”
Làm nghề nhận nhiệm vụ bí mật, nguyên tắc hàng đầu chính là giữ kín thân phận và lý do hành động.
Đoạn Linh cũng không miễn cưỡng:
“Không nói cũng được. Nhưng ta có lý do để nghi ngờ ngươi cùng hắn lén lút thông đồng, hẹn gặp tại đây đêm nay.”
Chiếc mũ tội danh to tướng kia đội xuống đầu, Lâm Thính không đời nào nhận. Cũng chẳng thể nhận!
Nàng vội vàng biện minh:
“Ta không hề quen biết hắn! Nếu không tin, các ngươi cứ điều tra đi! Hắn vừa rồi còn dùng chủy thủ uy hiếp ta, không cho ta lên tiếng. Các ngươi là Cẩm Y Vệ, muốn tra thì có gì là không tra được?”