Đoạn Linh đứng gần đó cũng không đưa tay đỡ nàng, càng không nâng nàng dậy. Thần sắc hắn bình thản đến khó tin, như một vị Bồ Tát thương xót chúng sinh, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng sự lãnh đạm lạnh lẽo, như máu lạnh đã khắc sâu tận xương tủy.
Lâm Thính ngồi bệt dưới đất bao lâu, Đoạn Linh vẫn đứng bên cạnh nhìn nàng bấy lâu.
Phía sau hắn, mấy Cẩm Y Vệ đưa mắt nhìn nhau. Nghe ra được hắn nhận ra nữ tử này, bọn họ lập tức đè tay lên chuôi Tú Xuân đao, không còn ý định rút ra nữa.
Lâm Thính vẫn chưa hoàn hồn. Hàng mi khẽ run, mắt nhìn đôi bàn tay mình dính đầy máu.
Từ ngày xuyên vào truyện đến nay, nàng chỉ chăm chăm nghĩ cách kiếm tiền. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến một người chết thảm như thế, lại chết ngay trước mặt mình.
Nàng biết rõ đám Cẩm Y Vệ chẳng thiếu cảnh máu me thế này. Biết thì là một chuyện, còn chứng kiến tận mắt lại là chuyện khác. Huống hồ, nhát đao vừa rồi có thể đã chém trúng nàng, cướp đi mạng sống của nàng trong tích tắc.
Đoạn Linh thấy nàng ngồi mãi không đứng dậy, bèn nhẹ giọng gọi một tiếng:
“Lâm thất cô nương?”
Lâm Thính hé miệng định trả lời, nhưng vị tanh nồng của máu len vào nơi đầu lưỡi khiến nàng choáng váng. Máu loãng theo khóe môi tràn vào cổ họng, mùi sắt tanh khiến mắt nàng tối sầm lại.
Hình ảnh cái xác với đầu vỡ toang, óc văng tung tóe, chết không nhắm mắt cứ thế lặp đi lặp lại trước mắt nàng…
“Nôn...” – Lâm Thính gập người, nôn thốc ra.
Nàng hoàn toàn không còn chút sức lực để chạy ra ngoài mà nôn nữa, đành cúi người ói ngay trong phòng, ngay trước mặt Đoạn Linh cùng bao nhiêu Cẩm Y Vệ đang đứng xung quanh. Mặt mũi nàng tái mét, hình tượng gì đó giờ chẳng màng nữa.
Cẩm Y Vệ từng trải qua bao nhiêu lần truy bắt và xử lý phạm nhân, cảnh máu me chết chóc nào mà chưa thấy qua? Nhìn nàng nôn mửa, bọn họ chỉ lạnh lùng liếc mắt, không ai lên tiếng, phản ứng hờ hững như thể đã quá quen thuộc.
Lâm Thính nôn xong, khó khăn ngẩng đầu nhìn Đoạn Linh, khẽ nói:
“Thật xin lỗi, ta… ta không nhịn được.”
Hắn đứng nghiêng người, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, ánh mắt xa xăm. Giọng hắn nhẹ nhàng vang lên, nghe chẳng rõ là an ủi hay chỉ là lời nói vu vơ:
“Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng như thế là chuyện bình thường. Lâm thất cô nương không cần tự trách.”
Lâm Thính chống tay, từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
Sau một trận nôn mửa, cảm giác choáng váng cũng dịu xuống phần nào, thân thể đã có chút sức lực trở lại.
Đoạn Linh xoay người bước ra khỏi phòng, bóng áo đỏ nổi bật như vệt máu loang dưới trăng. Lâm Thính cũng không muốn ở lại gian phòng ấy thêm giây nào nữa – nơi nàng vừa nôn mửa, nơi thi thể lạnh ngắt vẫn còn nằm đó. Nàng nhanh chóng theo sau hắn bước ra ngoài. Cẩm Y Vệ cũng không cản.
So với không khí ngột ngạt trong phòng, sân viện bên ngoài dù có mùi ẩm mốc nhưng vẫn dễ thở hơn. Chỉ lúc này Lâm Thính mới phát hiện toàn thân mình đã đầm đìa mồ hôi lạnh, lớp vải lót trong áo dán bệt vào da thịt.
Một trận nguy hiểm thật sự.
Nàng giơ tay chạm vào chiếc dây chuyền giấu trong cổ áo – một mặt dây hình Thần Tài bằng vàng – rồi âm thầm thề, lần này trở về nhất định phải thắp nhang cảm tạ. Không, không chỉ một nén… mà là nguyên một sọt nhang, hương khói cho Thần Tài phải nhiều đến mức xông cả phòng nàng mới được!