Sửu Thiếp

Chương 7: Mặt Nạ

Trước Sau

break

Sau khi Uyển Nương ngất đi, các bà bếp hợp sức đưa nàng đến một ŧıểυ viện ở khu nhà sau.

Nơi này là chỗ ở của nữ quyến, có năm ŧıểυ viện và một đại viện dành cho chính thất.

Nhưng Thạch Thương Tiều hiện chưa có vợ cả, thiếp thất cũng chỉ có mỗi Uyển Nương, cả khu nhà sau rộng lớn cỏ dại mọc um tùm, đâu đâu cũng toát lên vẻ hoang vắng.

ŧıểυ viện của Uyển Nương mới được dọn dẹp vài ngày trước khi nàng được nạp thiếp.

Vì ở vị trí hẻo lánh nhất nên rất yên tĩnh, bên trong không có đồ trang trí, lại thêm một số đồ đạc cũ kỹ đã bị bỏ đi, trông càng thêm tiêu điều.

Thông thường, sau khi thiếp thất vào phủ sẽ được sắm sửa đồ đạc mới, nhưng xem ra là không có cửa rồi.

Uyển Nương được đặt nằm trên chiếc giường La Hán.

Vốn dĩ trong phòng có một chiếc giường chạm khắc tinh xảo, nhưng vì chân giường mục nát nên đã bị vứt bỏ.
 
Uyển Nương hôn mê suốt ba canh giờ.

Vương đại thẩm lo lắng, sợ nàng có mệnh hệ gì, nên đã giao lại việc chuẩn bị bữa tối cho Trần đại thẩm, một đầu bếp lâu năm khác.

Khi Uyển Nương tỉnh lại, Vương đại thẩm đã giúp nàng bôi thuốc, còn sai Vương Đại Hải đi mua thuốc trị thương về sắc sẵn, chờ nàng tỉnh dậy là có thể uống.

Thấy Uyển Nương có động tĩnh, Vương đại thẩm vội vàng đỡ nàng dậy.

"Đây… là đâu?" Uyển Nương nhìn xung quanh lạ lẫm.

"Di nương, đây là viện của di nương."

"Của ta?"

"Phải, ngày thường di nương cứ ở đây, không được tự ý ra ngoài, trừ khi gia gọi."

Uyển Nương nhìn quanh.

Nơi này tuy chỉ là một góc nhỏ trong phủ Thạch gia, nhưng đối với Uyển Nương mà nói, diện tích còn lớn hơn cả nhà họ Hà.

"Cả chỗ này đều là của ta sao?" Nàng kinh ngạc che miệng.

"Phải, tuy bây giờ chưa có đồ đạc gì, nhưng nếu gia thích di nương…" Bà ta ngập ngừng.

Uyển Nương sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói dở dang kia.

Thạch Thương Tiều không thể nào thích nàng, may mắn thì nàng được sống yên ổn trong ŧıểυ viện này, dù cô độc, còn không thì bị đuổi ra ngoài làm kẻ ăn mày.

Nàng cười an ủi Vương đại thẩm.

Vương đại thẩm chợt nhớ ra, "Di nương, đây là thuốc, di nương uống đi."

Vương đại thẩm bưng bát thuốc đến.

Uyển Nương cầm bát thuốc, nhìn nước thuốc đen ngòm.

"Chẳng lẽ là thuốc Vương đại thẩm mua sao?"

Nàng biết thuốc thang rất đắt đỏ, nên hồi nhỏ nàng bị đậu mùa, nhà nàng thà mặc kệ nàng sống chết cũng không chịu bỏ tiền mời đại phu.

Mạng nàng chẳng đáng giá gì.

"Xin lỗi di nương, là con ta lỡ tay đánh di nương bị thương." Vương đại thẩm áy náy.

Thực ra bà ta càng sợ Vương Đại Hải bị Thạch Thương Tiều trừng phạt, nên mới tận tình với Uyển Nương như vậy.

"Tốn nhiều tiền lắm phải không?"

Vương đại thẩm lắc đầu, "Không sao đâu."

"Đa tạ."

Uyển Nương mỉm cười cảm kích, uống cạn bát thuốc.

Thuốc đắng ngắt, nhưng lòng nàng lại thấy ấm áp.

Ở nơi này, có người quan tâm đến vết thương của nàng, còn chịu bỏ tiền mua thuốc cho nàng.

"Di nương, ta phải về bếp chuẩn bị bữa tối, gia sắp về rồi."

"Bà cứ đi đi, không cần bận tâm đến ta."

Vương đại thẩm vừa ra cửa thì suýt va phải ŧıểυ Điệp đang hớt hải chạy vào.

"ŧıểυ Điệp cô nương?"

"Hỏng rồi!" ŧıểυ Điệp cuống cuồng, "Gia gọi di nương đến."

"Cái gì?" Vương đại thẩm kinh ngạc túm lấy tay ŧıểυ Điệp, "Cô nương chắc chứ? Sao gia lại muốn gặp nàng ta?"

"Ta sao biết được!" ŧıểυ Điệp cũng rối như tơ vò. "Thảm rồi, mặt nàng ta thế kia, ai cũng biết là bị đánh."

Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Uyển Nương tò mò bước ra.

"Chuyện gì vậy?"

"Gia gọi cô nương đến." ŧıểυ Điệp thở dài.

"Sao… lại gọi ta?"

Không chỉ Vương đại thẩm, ngay cả Uyển Nương cũng nghĩ Thạch Thương Tiều chắc chắn không muốn gặp lại nàng.

"Ta nào biết!" ŧıểυ Điệp nói với Uyển Nương chẳng chút khách khí. "Này… nếu gia hỏi về vết thương, thì cứ nói là tự ngã, đừng lôi chúng ta vào, hại chúng ta."

ŧıểυ Điệp giật lấy chiếc khăn bên hông, "Mau che mặt đi, may mà gia cũng chẳng muốn nhìn mặt ngươi, che khăn thế này chắc gia sẽ không gỡ ra đâu."

"Nhưng vết thương trên trán nàng ta che sao được." Vương đại thẩm lo lắng.

Vết thương tuy đã cầm máu, nhưng bầm tím rất đáng sợ, lại rất dễ thấy, trừ khi gia mù mới không nhìn thấy.

Tuy gia có lẽ sẽ không quan tâm nàng ta bị thương ở đâu, nhưng lỡ như…

Như bọn họ cũng chắc mẩm Thạch Thương Tiều sẽ không tìm Uyển Nương nữa, vậy mà chưa được nửa ngày đã bị vả mặt.

Không nỡ nhìn hạ nhân khó xử, Uyển Nương bỗng nảy ra sáng kiến, "Có kim chỉ không? Cho ta thêm cái kéo và một chiếc khăn nữa, ta nghĩ cách."

Tuy không biết Uyển Nương định làm gì, nhưng Vương đại thẩm vẫn vội vàng đi lấy đồ.

Uyển Nương nhanh chóng khâu hai chiếc khăn lại với nhau, khoét hai lỗ ở một mặt, rồi đeo lên, biến thành một chiếc mặt nạ che kín đầu.

Trông buồn cười là thế, nhưng ít nhất cũng che được hết vết thương.

"Đi thôi đi thôi!" ŧıểυ Điệp giục, "Muộn rồi, gia nổi giận thì khổ."

Uyển Nương vội vàng theo sau ŧıểυ Điệp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc