Chiều tối, Thạch Thương Tiều trở về, Ngô tổng quản ra đón, bẩm báo chuyện xảy ra trong phủ.
Chuyện Vương Đại Hải lỡ tay đánh di nương, tuy Vương đại thẩm đã hối lộ ŧıểυ Điệp, lại dặn dò người làm im lặng, nhưng vẫn có kẻ lén báo với Ngô tổng quản.
Ngô tổng quản tuổi tác chẳng kém Thạch Thương Tiều là bao, cũng vừa ba mươi.
Sau khi Thạch Thương Tiều chiếm đoạt toàn bộ gia sản, gia nhân cũ có thù báo thù, không thù thì bị đuổi sạch, hiện tại người làm trong phủ, thâm niên nhất là Ngô tổng quản và Vương đại thẩm quản lý nhà bếp, cũng chỉ mới vào được ba năm.
Kinh nghiệm cho thấy, Thạch Thương Tiều thủ đoạn tàn nhẫn, tuy ai cũng biết thiếp thất này không được sủng ái, nhưng gia nhân đánh thiếp thất không phải chuyện nhỏ, Thạch Thương Tiều chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng di nương đã nói không truy cứu, nên Ngô tổng quản quyết định không bẩm báo gia.
Dù sao với dung mạo kia cũng chỉ có nước bị ghẻ lạnh, chẳng đáng vì thế mà hại hai mẹ con Vương đại thẩm và Vương Đại Hải.
Trở về khu nhà chính, ŧıểυ Điệp cùng đám người hầu ra đón, ân cần hầu hạ.
Giữa mùa hè, người lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi, Thạch Thương Tiều ra lệnh: "Bảo nhà bếp đun nước, bữa tối dùng muộn một chút."
"Dạ, gia."
ŧıểυ Điệp sai nha hoàn ŧıểυ Lan đến nhà bếp truyền lời.
Nước tắm mùa này không cần quá nóng, nên chỉ khoảng hai khắc sau, nước ấm đã được mang đến phòng tắm, đổ vào bồn.
ŧıểυ Điệp hầu hạ Thạch Thương Tiều cởi áo, chỉ còn lớp áo trong cùng, hắn ra hiệu cho ŧıểυ Điệp lui ra, rồi cởi nốt y phục, bước vào bồn tắm.
Nhiệt độ nước vừa phải, hắn thoải mái ngâm mình.
Khi cơ thể được thư giãn, hắn bỗng cảm thấy bứt rứt.
Đêm qua hiếm khi được nếm trải mùi vị nữ nhân, hắn nhớ lại.
Nhớ thân hình yêu kiều, bộ ngực căng tròn không thể nào một tay nắm hết, vòng eo thon thả chỉ cần hai tay là ôm trọn, còn có cặp mông đầy đặn…
Càng nghĩ, ©ôи th!t dưới nước càng sưng to.
Chỉ cần không nghĩ đến khuôn mặt rỗ kia là được.
Khuỷu tay chống lên thành bồn, bàn tay to ve vuốt ©ôи th!t, càng sờ càng sưng, hắn muốn phát tiết.
Lỗ nhỏ kia thật chặt, chặt đến mức hắn không thể nào quên.
Chỉ cần nhớ lại, ©ôи th!t đã cứng đến đau nhức.
"ŧıểυ Điệp." Giọng nói nhuốm màu du͙© vọиɠ khàn đặc.
ŧıểυ Điệp từ sau bình phong ló đầu ra.
"Gia có gì phân phó?"
"Gọi nàng ta đến đây."
"Ai ạ?" ŧıểυ Điệp ngơ ngác.
"Nữ nhân đêm qua…" Tên gì nhỉ? "Uyển Nương."
ŧıểυ Điệp giật mình.
Chết rồi!
Ai cũng tưởng thiếp thất kia không thể nào được Thạch Thương Tiều sủng hạnh, không bị đuổi đi đã là may mắn lắm rồi, vậy mà giờ lại muốn gọi nàng ta đến?
Khuôn mặt Uyển Nương bây giờ sưng vù, còn có vết thương, dù có dùng khăn che cũng không giấu được.
Nàng ta sờ túi tiền bên hông, thầm nghĩ trả lại số tiền này là chuyện nhỏ, lỡ liên lụy đến mình thì nguy.
Biết thế đã không ham tiền mà đồng ý với Vương đại thẩm.
"Gia, gọi nàng ta đến làm gì ạ?"
ŧıểυ Điệp run giọng hỏi, trong lòng thầm nghĩ có cách nào khiến Thạch Thương Tiều đổi ý hay không.
Nhưng làm sao Thạch Thương Tiều lại giải thích ý đồ của mình cho một nha hoàn.
"Hỏi lắm thế làm gì? Đi mau!"
ŧıểυ Điệp hối hận nhắm mắt, vội vã đi về khu nhà sau.