Uyển Nương vừa bước ra khỏi hậu viện, đã thấy ŧıểυ Mật chạy tới nói: "Gia bảo người không cần đến nữa."
Niềm hy vọng trong lòng Uyển Nương tan biến, ngực nặng trĩu.
"Vì sao?" ŧıểυ Quả ngạc nhiên hỏi.
"Vì có khách đến."
"Ai vậy?"
"Biểu ca của gia."
ŧıểυ Hoa bất mãn nói: "Biểu ca đến thì di nương vẫn có thể đến dùng bữa mà. Cùng ăn là được chứ gì?"
Mọi người im lặng.
"Sao các ngươi không nói gì?"
ŧıểυ Hoa tròn mắt, không hiểu bầu không khí ngượng ngùng này là sao.
"Chúng ta về thôi." Uyển Nương kéo tay áo ŧıểυ Hoa.
"Nhưng mà..."
"Bớt lắm mồm!" ŧıểυ Quả tức giận đẩy ŧıểυ Hoa một cái.
Công nàng ấy tỉ mỉ trang điểm cho Uyển Nương, biểu ca kia đến thật không đúng lúc, công sức đổ sông đổ biển.
Nếu Uyển Nương là mỹ nhân, thì đâu cần phải hủy bỏ, dù sao mỹ thiếp cũng là thứ để nam nhân khoe khoang, nhưng mà...
ŧıểυ Quả thở dài.
Nhưng gia cũng lạ, sao lại nạp một người xấu xí như vậy?
Tuy Thạch gia tai tiếng, chuyện xấu của Thạch Thương Tiều cũng lan truyền khắp nơi, nhưng dù sao cũng là gia đình giàu có, muốn nạp mỹ thiếp đâu có khó, sao phải ủy khuất nạp Uyển Nương?
Không chỉ ŧıểυ Quả, mà nha hoàn khác cũng không hiểu nổi.
Hay là bị bà mối lừa?
Đường đường là lão gia của Thạch gia mà bị bà mối lừa, nói ra mất mặt nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt?
ŧıểυ Quả cũng chỉ có thể đoán vậy.
Trở về ŧıểυ viện, Uyển Nương ngồi xuống ghế, tháo khăn che mặt, dặn ŧıểυ Diệp: "Bảo phòng bếp mang cơm đến đây."
Ánh mắt ŧıểυ Diệp đầy thương cảm, giọng nói nghẹn ngào.
"Nô tỳ đi ngay."
Uyển Nương nhìn chiếc khăn thêu chim sẻ tinh xảo trên tay, cười buồn.
"ŧıểυ Quả, xin lỗi, đã làm ngươi mất công rồi."
ŧıểυ Quả nghe vậy, ngực thắt lại, không hiểu sao, mắt cay cay.
“Di nương, di nương, người đừng nói vậy, lần sau gia gọi người qua dùng bữa, nô tỳ nhất định sẽ trang điểm cho người càng xinh đẹp hơn.”
Uyển Nương chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Nàng có dự cảm, một dự cảm mãnh liệt ——
Thê thiếp mới sắp vào phủ rồi.