Sửu Thiếp

Chương 20:  Kính Chiếu Yêu

Trước Sau

break

ŧıểυ Quả trước tiên đến phòng bếp bảo đầu bếp nấu bát mì cho Uyển Nương, rồi đến phòng Trần cô cô (trước là phòng của Lư cô cô).

Nghe thấy tiếng bước chân, Trần cô cô đang cúi đầu xem sổ sách ngẩng lên: "Sao lại đến đây?"

"Dì." ŧıểυ Quả bước vào phòng, thấy không có ai mới chào.

Trần cô cô là dì của ŧıểυ Quả, nhưng không ai trong Thạch gia biết chuyện này.

ŧıểυ Quả bị mẹ chồng đuổi ra, tuy đã về nhà mẹ đẻ, nhưng chị dâu không muốn chứa chấp, nàng nhớ đến dì đang làm việc ở Thạch gia, bèn đến nhờ xin một công việc đủ sống, vì vậy nàng ở lại Thạch gia làm nha hoàn.

Sáng nay, sau khi ba nha hoàn ŧıểυ Lan bị Thạch Thương Tiều giáng chức, Ngô tổng quản đau đầu như muốn nứt ra.

Chủ tử của Thạch gia chỉ có một mình Thạch Thương Tiều, nha hoàn nhất đẳng, nhị đẳng cũng chỉ có mấy người bên cạnh hắn, nha dịch còn chưa đưa người đến, hắn ta nhất thời không tìm được ai hầu hạ Uyển Nương.

Nha hoàn thân cận đâu phải ai cũng làm được, dung mạo, tư chất, phản ứng, tuổi tác... đều phải cân nhắc, nha hoàn khác trong phủ nhìn đi nhìn lại cũng không có ai phù hợp.

Trần cô cô mới nhậm chức hai ngày lại có cách nhìn khác.

Bà nói thẳng Uyển Nương xấu xí lại lớn tuổi, chọn nha hoàn trẻ đẹp đến hầu hạ, trong lòng khó tránh khỏi khinh thường, cử chỉ sẽ không cung kính, chi bằng chọn người dung mạo bình thường nhưng thông minh lanh lợi. Hơn nữa Thạch Thương Tiều cũng nói muốn người hiểu chuyện, chỉ cần "hiểu chuyện" thôi cũng đủ thấy tiêu chuẩn chọn người rồi.

Ngô tổng quản như được khai sáng, bèn giao việc chọn người cho Trần cô cô.

Trần cô cô chọn ŧıểυ Quả, phần nào cũng vì tư tình.

Dù sao cũng là cháu gái, có người thân tín bên cạnh chủ tử cũng có lợi cho bà.

"Hà di nương chưa nhận được tiền tiêu vặt tháng này, nên muốn nhờ dì xem sao."

"Ồ?"

Trần cô cô mới nhậm chức hai ngày, nhiều việc còn chưa nắm rõ, dù sao quản lý nha hoàn trong cả phủ cũng không đơn giản như quản phòng giặt giũ.

"Để ta xem."

Trần cô cô đứng dậy tìm sổ sách trên giá.

Bà vừa tìm vừa hỏi: "Hà di nương thế nào?"

"Trước mắt thấy nàng ấy không giống lời đồn, ngược lại rất đơn thuần, không có chút phòng bị nào."

Trần cô cô cười khẩy.

"Lời đồn là do Lư cô cô phao lên, bà ta hận Hà di nương, bôi nhọ nàng ấy cũng không có gì lạ."

"Dì ngay từ đầu đã không tin lời đồn?"

"Nửa tin nửa ngờ." Trần cô cô tìm được sổ sách, trở lại bàn lật giở. "Cháu cứ làm tốt ở chỗ Hà di nương, ta sẽ tìm cách thăng chức cho cháu, sau này chủ mẫu vào phủ, ta sẽ điều cháu qua đó. Hà di nương vừa xấu vừa lớn tuổi, sau này chắc chắn bị các phu nhân khác chèn ép, không phải chủ tử đáng để hầu hạ lâu dài."

"Cảm ơn dì đã lo lắng cho cháu."

Trần cô cô xua tay, bảo nàng ấy đừng để tâm.

"Tiền tiêu vặt tháng này đúng là chưa đưa cho Hà di nương." Trần cô cô trầm ngâm một lát: "Tiền công tháng này của cháu là bao nhiêu?"

"Hai trăm văn."

"Nhưng trên sổ ghi là hai trăm năm mươi văn."

ŧıểυ Quả giật mình lắc đầu: "Ta chỉ nhận được hai trăm văn."

"Hừ." Trần cô cô cười lạnh. "Có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi. Ta thấy Hà di nương này đúng là kính chiếu yêu, ai từng giao thủ với nàng ấy, chỉ cần làm chuyện xấu sau lưng đều bị vạch trần."

ŧıểυ Quả khó hiểu nhìn Trần cô cô.

"Lư cô cô đã biển thủ tiền công của nha hoàn."

Tiền công dựa vào thâm niên và năng lực, nên mỗi người nhận khác nhau, để tránh so bì, ghen ghét, không bàn chuyện tiền nong là quy củ bất thành văn, không ngờ lại tạo cơ hội cho Lư cô cô biển thủ.

"Cái gì?" ŧıểυ Quả kinh ngạc.

Tiền mồ hôi nước mắt của nàng lại bị Lư cô cô biển thủ?

"Chưa biết chừng tiền tiêu vặt của Hà di nương cũng bị biển thủ." Trần cô cô gập sổ sách lại. "Ta sẽ báo cho Ngô tổng quản, cháu về trước đi, lát nữa ta sẽ mang tiền tiêu vặt của Hà di nương đến."

Mấy hôm sau, chuyện Lư cô cô bị bắt vào nha môn truyền đến Thạch gia, nha hoàn mới biết bà ta đã biển thủ tiền công của họ từ lâu, ngay cả mua sắm cũng khai gian, ước tính bà ta đã tham ô ít nhất trăm lượng bạc.

Đám nha hoàn không thể tin nổi, Lư cô cô ngày thường rất hòa đồng, vậy mà lại tham ô tiền mồ hôi nước mắt của họ.

Sau khi xác định Lư cô cô tham ô, Ngô tổng quản báo cáo đầu đuôi câu chuyện cho Thạch Thương Tiều.

Thạch Thương Tiều nghe tin thì nhướn mày.

"Là vì điều tra tiền tiêu vặt của Hà di nương mới phát hiện ra chuyện này?"

"Vâng, gia."

"Ngô tổng quản, dưới trướng ngươi tham ô mà ngươi không hay biết?"

Lưng Ngô tổng quản ướt đẫm mồ hôi.

"Tháng sau ngươi đến quán trà ở thành nam làm chưởng quỹ." Thạch Thương Tiều thản nhiên nói.

Đây rõ ràng là giáng chức.

Ngô tổng quản khóc không ra nước mắt.

"...Vâng."

"Trần cô cô có công, thưởng năm lượng bạc."

"Vâng."

"Lui xuống đi."

Ngô tổng quản mặt mày ủ rũ, khom lưng rời khỏi phòng khách.

"Gia." ŧıểυ Mật bưng trà lạnh đến.

Thạch Thương Tiều uống cạn một hơi, xua tan cái nóng.

Hắn đặt chén trà xuống, gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

"Bảo Hà di nương đến dùng bữa tối nay."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc