Sửu Thiếp

Chương 19: Nha hoàn mới tới

Trước Sau

break

Uyển Nương tỉnh dậy đã là giờ Mùi ba khắc, đã quá giờ dùng bữa trưa.

Nàng chống đỡ thân thể mệt mỏi ngồi dậy, mở chăn ra thấy phía dưới toàn là dâm thủy, liền đỏ mặt xấu hổ.

Ga giường và chăn đều phải thay mới.

Nhưng nếu bị đám nha hoàn nhìn thấy, không biết phải nói sao đây?

Chắc chắn lại bị họ chế giễu.

Nàng nghĩ hay là nhân lúc ŧıểυ Lan và mấy người kia không chú ý, lén lút thay đi, nhưng không biết chăn ga gối đệm mới để ở đâu, có phải ở trong kho phía sau không?

Đang lúc nàng băn khoăn, bỗng có bóng người in trên màn, rồi một giọng nói vang lên:

"Di nương, người đã tỉnh chưa ạ?"

Giọng nói này nghe có vẻ lạ, không giống giọng của ba nha hoàn kia.

"Tỉnh, tỉnh rồi."

Uyển Nương vội vàng kéo chăn đắp kín người, che đi dấu vết hoan ái.

Màn được vén lên, một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mắt nàng.

Nàng giật mình, "Ngươi, ngươi là ai?"

"Di nương, nô tỳ là nha hoàn được phái tới thay ŧıểυ Lan các nàng hầu hạ người ạ."

Đối phương cười tươi, nụ cười hồn nhiên, trông không có vẻ gì là gian xảo.

Nàng ấy cùng một nữ tử xa lạ khác kéo màn sang hai bên, cuốn lên tua rua, buộc vào cột giường.

"Di nương, nô tỳ là ŧıểυ Diệp, đây là ŧıểυ Quả và ŧıểυ Hoa, sau này ba người chúng nô tỳ sẽ hầu hạ người."

Ba người cùng hướng Uyển Nương hành lễ.

Ba nữ tử này, ngoài ŧıểυ Hoa còn trẻ, hai người kia trông cũng trạc tuổi Uyển Nương, đều đã ngoài hai mươi.

Cả ba đều có dung mạo bình thường, không xinh đẹp như ŧıểυ Lan và mấy người kia, ŧıểυ Diệp có thân hình hơi mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, khi cười lên có hai lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu.

"Vậy ŧıểυ Lan các nàng đâu? Đã trở về hầu hạ gia rồi sao?"

Uyển Nương nhớ ŧıểυ Lan vốn là nha hoàn bên cạnh Thạch Thương Tiều, được Ngô tổng quản tạm thời điều tới hầu hạ nàng.

"Ba người các nàng đã phạm lỗi, bị giáng xuống làm nha đầu thô sử rồi ạ." ŧıểυ Diệp đáp.

"Phạm lỗi gì vậy?" Uyển Nương ngạc nhiên hỏi.

Sao nàng chỉ ngủ một giấc mà mọi chuyện đã thay đổi rồi?

"Tội ăn trộm ạ."

"Ăn trộm?" Uyển Nương trợn to mắt.

"Vâng ạ," ŧıểυ Hoa chen vào, "Gia thật tốt bụng, ăn trộm đồ của di nương mà chỉ bị giáng xuống làm nha đầu thô sử, nếu là nô tỳ, nô tỳ đã đuổi các nàng đi rồi."

"Nếu là ngươi thì sao?" ŧıểυ Diệp liếc nàng ấy, "Ngươi là cái thá gì, dám so sánh với gia."

"Nô tỳ chỉ thấy bất bình thay di nương thôi mà, sao tỷ tỷ lại mắng nô tỳ?" ŧıểυ Hoa chu môi ấm ức.

"Lời này mà ngươi nói ra ngoài cho gia hay tổng quản nghe thấy, thì đừng hòng khỏi bị đánh."

ŧıểυ Hoa lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, le lưỡi, ngoan ngoãn im lặng.

"Ta có gì đáng để ăn trộm chứ?" Uyển Nương không hiểu.

Nàng hai bàn tay trắng, ngay cả một đồng cũng không có.

"Bánh ngọt ạ." ŧıểυ Diệp nói, "Các nàng đã ăn vụng bánh ngọt của di nương."

"Bánh ngọt?" Uyển Nương càng không hiểu, "Chỉ vì ăn bánh ngọt mà bị giáng xuống làm nha đầu thô sử sao?"

"Di nương, hôm trước người lỡ ăn bánh bao của Đại Hải, người không thấy Đại Hải đánh người thế nào sao? Còn các nàng ăn là bánh của gia đó!"

"ŧıểυ Hoa!" ŧıểυ Diệp trừng mắt nhìn ŧıểυ Hoa nhiều chuyện, "Cẩn thận ta mách Trần cô cô đấy."

"Ấy, ŧıểυ Diệp tỷ tỷ, tỷ tha cho muội, muội chỉ lỡ lời thôi, muội tự vả miệng đây."

ŧıểυ Hoa "Chát chát chát" tự tát vào mặt mình ba cái, nhưng lực đạo nhẹ hều, đến con muỗi cũng không chết.

Uyển Nương thấy các nàng đối đáp qua lại, như đang diễn trò, không nhịn được bật cười.

Hai nha hoàn này có vẻ dễ gần hơn.

"Các ngươi nói xong chưa? Để di nương chờ ở trên giường, tưởng là đến đây trò chuyện tâm tình sao?" ŧıểυ Quả liếc xéo hai người.

"Không sao." Uyển Nương cười xua tay: "Ta nghe các nàng nói chuyện cũng thú vị."

"Di nương, người là chủ tử của chúng ta, uy nghi vẫn phải giữ."

"Ừm..."

Uyển Nương gật đầu, cảm thấy nha hoàn này rất có nghiêm nghị, theo bản năng không dám phản bác lời nàng ấy.

ŧıểυ Quả bước lên, ra hiệu, ŧıểυ Hoa lập tức bưng chậu rửa mặt đặt trên ghế, ŧıểυ Diệp rót nước nóng vào, pha thành nước ấm rồi đưa đến trước mặt Uyển Nương, trên thành chậu còn vắt một chiếc khăn lông.

"Di nương, xin cho phép nô tỳ hầu hạ người."

ŧıểυ Quả nhúng ướt khăn, ŧıểυ Diệp vén chăn trên người Uyển Nương.

Trên thân thể mảnh mai, khắp nơi đều là dấu hôn đỏ ửng, Uyển Nương xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu.

Nhưng ngoại trừ ŧıểυ Hoa vì kinh ngạc mà há hốc miệng, hai người kia đều bình tĩnh, dường như đã quen với cảnh này.

"Dáng người di nương thật đẹp." ŧıểυ Hoa lẩm bẩm.

Cúi đầu nhìn bộ ngực lép xẹp của mình, chỉ biết thở dài.

Đã qua mấy canh giờ, nhưng đầu vυ" của Uyển Nương vẫn đỏ ửng, sưng tấy, có thể thấy Thạch Thương Tiều đã ra sức đến nhường nào.

"Gia thật mạnh bạo." ŧıểυ Diệp vừa gấp chăn vừa cười nói: "Cứ thế này, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có tin vui."

"Sớm có tin vui, đối với di nương cũng là chuyện tốt."

ŧıểυ Quả gấp khăn lại, lau người cho Uyển Nương.

"Để ta tự làm..."

"Di nương, đây là bổn phận của nô tỳ, người đừng giành việc với nô tỳ."

"Ừm..." Uyển Nương chỉ đành lên tiếng.

ŧıểυ Quả cẩn thận lau người cho Uyển Nương, khi lau đến đầu vυ", Uyển Nương khẽ rên lên, cảm thấy hơi đau.

"ŧıểυ Diệp," ŧıểυ Quả quay đầu dặn dò: "Đi xin Trần cô cô ít thuốc cho di nương."

Trần cô cô là quản sự phụ trách nha hoàn sau khi Lư cô cô bị đuổi, trước đó bà ấy quản lý phòng giặt giũ.

"Không cần bôi thuốc đâu." Uyển Nương nghĩ thầm chỉ hơi đau thôi, lát nữa sẽ khỏi.

"Di nương, nếu tối nay gia còn muốn người, người sẽ rất khó chịu, khó chịu thì không thể hầu hạ gia chu đáo, gia không vui thì bất lợi cho tương lai của người." ŧıểυ Quả khuyên nhủ.

"Được..." Uyển Nương đành gật đầu.

"Ta đi rồi về ngay."

ŧıểυ Diệp rời đi, không quên mang theo chăn ga gối đệm đã bẩn.

Lúc ŧıểυ Quả lau thân dưới cho Uyển Nương, vì nàng ngồi dậy nên vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

"Thật đáng tiếc." ŧıểυ Quả bỗng nói.

"Đáng tiếc gì?" Uyển Nương tò mò hỏi.

Để nha hoàn lau vùng kín, Uyển Nương vô cùng xấu hổ, hơn nữa khi khăn chạm vào âm hạch và ŧıểυ huyệt, lại có chút kɧoáı ©ảʍ, nàng muốn lấy chăn che mặt, nhưng chăn đã bị ŧıểυ Diệp mang đi rồi, chẳng còn gì để che mặt nữa.

"Đây đều là bảo bối của gia, chảy ra nhiều như vậy." ŧıểυ Quả vừa lau vừa nói: "Nô tỳ sẽ tìm người làm một thứ cho di nương, sau này ân ái xong, người nhớ nhét vào, nâng mông lên, giữ càng lâu càng tốt, để dễ thụ thai."

Cách nói này, Uyển Nương lần đầu tiên nghe thấy.

ŧıểυ Hoa thấy Uyển Nương vẻ mặt khó hiểu, lại không nhịn được lắm miệng.

"ŧıểυ Quả tỷ đã có chồng, còn sinh con, nhưng chồng mất sớm, cha chồng lại muốn giở trò, tỷ ấy bị mẹ chồng đuổi ra, ŧıểυ Quả tỷ không nơi nương tựa, mới đến làm nha hoàn. Cho nên chuyện sinh con cứ hỏi tỷ ấy là được ạ."

"ŧıểυ Hoa, muội lại lắm miệng rồi."

"Đây đâu phải bí mật." ŧıểυ Hoa bĩu môi.

"Thì ra ngươi đã làm mẹ rồi." Uyển Nương kinh ngạc.

Khó trách cử chỉ khác với hai người kia.

Lau xong, ŧıểυ Quả lấy quần áo trong tủ ra.

Bên trong chỉ có hai bộ, là may gấp, còn lại vẫn đang may.

Còn yếm vẫn là của Uyển Nương mang từ Hà gia đến, không chỉ bạc màu mà còn thô ráp, ŧıểυ Quả lại nhíu mày.

"Di nương, nếu người cho phép, nô tỳ sẽ đi cắt vải về may yếm cho người." Nàng ấy lắc lắc đầu: "Cái yếm này sẽ khiến nam nhân chán ghét."

"Nhưng cắt vải phải tốn tiền, ta không có tiền." Uyển Nương bối rối.

"Sao lại không có tiền?" ŧıểυ Hoa ngạc nhiên: "Đầu tháng đều có tiền tiêu vặt mà, di nương không phải vào phủ đầu tháng sao?"

"Ta sẽ hỏi Trần cô cô." ŧıểυ Quả thong thả nói.

"Xin lỗi, làm phiền ngươi rồi."

Uyển Nương cảm thấy mình thật vô dụng, cái gì cũng không biết, phải nhờ người khác chỉ bảo.

"Đây là bổn phận của nô tỳ, di nương đừng khách sáo."

ŧıểυ Quả giúp Uyển Nương thay đồ xong, lùi lại một bước, lắc đầu.

"Sao vậy?" ŧıểυ Hoa hỏi.

"Lấy kim chỉ kéo đến đây, bộ đồ này cần sửa lại." ŧıểυ Quả dặn ŧıểυ Hoa.

"Ta thấy vừa mà." Uyển Nương nhìn bộ đồ trên người, không hiểu có vấn đề gì.

Bộ đồ này vì may gấp nên không có hoa văn, rất đơn giản, nhưng màu sắc dịu dàng, kiểu dáng tao nhã.

"Dây buộc quá cao."

ŧıểυ Hoa lấy kim chỉ đến, ŧıểυ Quả lập tức sửa lại vị trí dây dưới nách, hạ thấp xuống, như vậy cổ áo sẽ rộng hơn, lộ ra bờ vai trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, khe ngực như ẩn như hiện, nam nhân nào nhìn thấy cũng phải dán mắt vào.

"Oa..." ŧıểυ Hoa trầm trồ: "Nếu ta là gia, chắc chắn sẽ đè di nương ra ăn sạch."

"Lại nói bậy." ŧıểυ Quả trừng mắt với ŧıểυ Hoa rồi nói: "Giờ chỉ còn thiếu cái yếm, ta đi tìm Trần cô cô. ŧıểυ Hoa, ở lại hầu hạ di nương, ta sẽ bảo phòng bếp nấu đồ ăn mang đến, di nương chắc đói rồi."

"Được, có ta ở đây tỷ yên tâm." ŧıểυ Hoa vỗ ngực tự tin.

ŧıểυ Quả liếc nhìn ŧıểυ Hoa với vẻ không mấy tin tưởng.

Nhưng ŧıểυ Diệp không có ở đây, chỉ đành tạm thời giao cho ŧıểυ Hoa vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc