Nghe được một tiếng két ….. vang lên, Phúc Thành đang ngồi dựa vào bệ đá ở hành lang, giật mình một cái tỉnh lại.
Có thể là do ngồi chồm hổm lâu, hắn đi đứng có chút không linh hoạt, loạng choạng vấp ngã, vẫn là Tấn vương duỗi tay đỡ hắn, hắn mới đứng vững.
Điện hạ. Phúc Thành hơi xấu hổ cười cười.
Tấn vương gật đầu, lặng yên không tiếng động dẫn đầu đi theo lối tối qua đã đến, rời khỏi Tiểu Vượt Viện.
Nhìn điện hạ nhà mình tinh thần sung mãn khí thế, vầng trán giãn ra, chứng tỏ rất khoan khoái thoải mái, Phúc Thành liền biết, khẳng định là tối hôm qua Tô nhũ mẫu hầu hạ rất tốt, nếu không điện hạ cũng không có dáng vẻ này.
Phúc Thành cảm thấy mình là một nô tài có trách nhiệm, khẳng định phải lý giải được tâm ý của chủ tử, vì thế mới hỏi: Điện hạ, có cần chuyển Tô nhũ mẫu ra khỏi Tiểu Vượt Viện hay không? Dù sao cũng đã hầu hạ cha lại còn chăm sóc nữ nhi, không thể trộn lẫn thành một đoàn.
Nghe nói như thế, Tấn vương chần chờ một chút, hồi lâu sau mới nói: Hiện tại không được.
Phản ứng của Tấn vương khiến Phúc Thành có chút giật mình, chẳng lẽ điện hạ dự định ăn xong không phụ trách? Hắn dùng loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Tấn vương, mãi cho đến khi Tấn vương phát bực.
Khó có được tâm tình tốt bỗng chốc bị phá hỏng, Tấn vương nhớ tới tối qua, dáng vẻ tiểu nhũ mẫu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà hầu hạ hắn.
Ngọc Nương uất ức cầu xin khiến Tấn vương rất không thể lý giải, vì để hắn không cần thân thể nàng, nàng thà rằng vất vả dùng biện pháp khác hầu hạ hắn, cũng không muốn hắn chạm vào thân thể mình.
Nàng đang thủ tiết? Chẳng lẽ nàng vì tên nam nhân đã chết kia mà thủ thân như ngọc?
Nghĩ đến điều này, tâm tình của Tấn vương lại càng kém, cũng vì vậy mà đối với Phúc Thành càng không có sắc mặt tốt.
Chẳng qua đã quen với gương mặt lạnh của hắn, tâm tư của Phúc Thành lại không ở chỗ này, nên thật sự cũng không phát hiện ra manh mối, chủ tớ hai người thừa dịp sắc trời chưa hừng sáng, một đường lặng yên không tiếng động trở lại Triều Huy Đường.
*****
Tấn vương đi rồi, Ngọc Nương ngồi trên giường phát ngốc một hồi lâu mới đứng lên.
Nàng tháo toàn bộ đệm chăn trên giường xuống, nhìn sắc trời bên ngoài, lặng lẽ bưng này nọ đã thay đổi đi đến giếng nước giặt giũ.
Bên trong dãy nhà sau này không có một người nào, hôm nay trời vẫn còn sớm, tất cả mọi người vẫn chưa thức dậy.
Ngọc Nương kéo nước từ trong giếng lên, đổ xuống ngâm đệm chăn vào, còn có hai kiện đồ lót của nàng bị Tấn vương túm lấy lau thân thể tối qua, cho đến khi ngâm toàn bộ vào trong nước, rốt cuộc, hương vị nói không ra lời kia mới nhạt đi chút ít nơi chóp mũi của nàng.
Rõ ràng không có ai, nàng lại mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, dùng sức chà xát những chỗ dính bẩn kia trong nước, lại thoa xà phòng lên mà chà xát, đang lúc giặt giũ, bỗng có người đi tới.
Là Vương mụ mụ và Triệu mụ mụ.
Hàng ngày, người trong phòng bếp nhỏ thức dậy sớm nhất, bởi vì điểm tâm phải làm xong trước khi trời sáng, như thế thì lát nữa hạ nhân mới có điểm tâm để ăn.
Thấy Ngọc Nương ngồi xổm bên giếng giặt quần áo vào thời điểm này, hai người đều hết sức giật mình.
Tô nhũ mẫu, sao dậy sớm như vậy?
Sớm là chuyện thứ nhất, mấu chốt là mấy thứ Ngọc Nương giặt trong chậu, người mù cũng nhìn thấy, tự nhiên khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, mới tảng sáng ai lại đi giặt giũ đệm chăn.
Ngọc Nương đỏ mặt, nhất thời tìm không ra cớ.
Ở trong mắt đối phương lại biến thành ‘muốn nói lại thôi’, là phụ nhân, hàng tháng đều có mấy ngày bất tiện như vậy, ngẫu nhiên làm dơ đệm chăn cũng không phải là sự tình gì hiếm lạ, tất cả mọi người đều hiểu.
Triệu mụ mụ bật cười nói: Ngài cũng thật là, lúc nào giặt mà không được, hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm sớm thế này.
Ở một bên, Vương mụ mụ cũng chen miệng: Cái này dùng nước lạnh giặt không sạch, chờ đốt lò, ta múc ít nước nóng cho ngài.
Hai người mở cửa phòng bếp, rất nhanh đã bận bịu ở bên trong, chỉ chốc lát sau, Hương Thảo và Hương Hương cũng đến, hai người thấy Ngọc Nương giặt đệm chăn sớm như vậy cũng tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.
Ngọc Nương cảm thấy mình không nên giặt đệm chăn vào thời điểm này, quả thực chính là giấu đầu lòi đuôi, nhưng có nói gì cũng đều đã muộn, chỉ đành chống lại ánh mắt kinh ngạc hiếu kỳ của mọi người, ngồi xổm ở chỗ đó tiếp tục giặt giũ, Hương Thảo và mấy tiểu nha hoàn còn lên tiếng nói muốn giúp nàng, đều bị nàng cự tuyệt.
Có thể người khác không biết rõ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới để cho người khác giặt loại đồ này, nàng liền có cảm giác muốn đào đất chui vào.
Thật vất vả mới giặt xong, Triệu mụ mụ còn đi ra giúp nàng vắt nước, mấy thứ này quá nặng quá lớn, một mình Ngọc Nương không có biện pháp làm xong.
Hôm nay thời tiết tốt, nửa buổi sáng là khô.
Ngọc Nương nói cám ơn Triệu mụ mụ, lúc bấy giờ mới trở về phòng.
Mà lúc này cũng đã đến giờ mọi người thức dậy, bên trong Tiểu Vượt Viện dần dần náo nhiệt lên.
Cả buổi sáng Ngọc Nương đều là mất hồn mất vía, cho đến khi Hương Thảo đến tìm nàng.
Hương Thảo tìm Ngọc Nương là vì có chuyện muốn nói, Ngọc Nương nói với Ngọc Thúy một tiếng, sau đó dẫn Hương Thảo đi về phòng mình.
Tô nhũ mẫu, việc ngài nhờ ta đã hỏi thăm giúp ngài, một người quen của ta có ca ca làm xa mã (đánh xe ngựa) ở trong phủ, mỗi hai tháng hắn phải về nhà một chuyến, muốn về Hồng Nguyên huyện phải đi qua Lâm Vân huyện, tiện thể giúp ngài mang này nọ về nhà cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Ngọc Nương có chút ngạc nhiên mừng rỡ: Cảm ơn ngươi, Hương Thảo, nhưng như vậy có phiền toái người khác quá hay không?
Hương Thảo phớt lờ khoát khoát tay: Không có gì phiền toái, chẳng qua là tiện tay giúp đỡ mà thôi, hơn nữa ngài còn là nhũ mẫu của tiểu quận chúa, chỉ bằng điều này, tùy tiện nói một tiếng ra ngoài cũng có rất nhiều người đến xử lý chuyện này.
Hương Thảo không cho là đúng, Ngọc Nương lại có phần không quen.
Bởi vì kiếp trước nàng đã từng muốn mang này nọ về nhà, nhưng căn bản là tìm không được người nào có thể giúp, đây cũng tại