So với hai người họ, Ngọc Nương có vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Thậm nàng chí còn không nhìn tới hai nhũ mẫu này, ánh mắt chuyên tâm ở trên người tiểu quận chúa: Tiểu hài tử cũng là người, người lớn ra một thân mồ hôi cũng sẽ khó chịu, lẽ nào tiểu quận chúa lại không khó chịu? Mặc dù tuổi của ta không lớn, chỉ mới sinh dưỡng một đứa nhỏ, nhưng ta đã chăm sóc qua ba chất nhi, ta còn từng giúp giữ hai chất nhi khác nữa.
Ánh mắt Mục ma ma thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào.
Nếu Mục ma ma đã không lên tiếng, tất nhiên Ngọc Thúy Ngọc Yến cũng sẽ không nói gì, thấy vậy, Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu chỉ có thể phẫn nộ không ngăn chặn nữa.
Ngọc Nương mở tã lót của tiểu quận chúa ra, tiểu quận chúa còn mặc một bộ xiêm y lót bông dày ở bên trong, thấy vậy, nàng lại cảm thán: Kỳ thật tiểu hài tử không sợ lạnh, cách nói 'Tiểu hài tử trước sáu tháng không ra gió' chỉ là tin nhảm, như người lớn, chỉ cần không bệnh không đau, chúng ta mặc bao nhiêu xiêm y thì cho chúng mặc bấy nhiêu là được, hôm nay trời nóng như thế, chúng ta mặc áo đơn còn ra mồ hôi đầm đìa, huống chi tiểu quận chúa còn mặc áo bông…..
Phiền toái vị cô nương kia đi lấy một chậu nước nóng đến!
Tất cả mọi người nghe nàng nói thì ngây người, lúc này lại nghe nàng lên tiếng như thế, nhất thời đều có chút không kịp phản ứng, vẫn là Lục Yêu phản ứng nhanh nhất, vội nói: Ta đi.
Mà Ngọc Nương đã cởi bộ xiêm y dày cộm trên người tiểu quận chúa ra.
Bên trong còn mặc một lớp y phục lót mỏng, quả thực, Ngọc Nương không biết rõ nói cái gì cho phải, thậm chí nàng còn hoài nghi, có khả năng là do tiểu quận chúa bị bao quấn kỹ quá mà sinh bệnh, chứ không phải là nguyên nhân mà nàng đã nghĩ đến.
Tiểu quận chúa cũng cần thay xiêm y, đều ướt mồ hôi.
Ỷ vào Mục ma ma vẫn luôn không lên tiếng, Ngọc Nương sai sử mọi người xoay quanh, rất nhanh, không chỉ nước nóng đã bưng tới, xiêm y của tiểu quận chúa cũng được lấy ra.
Tiểu quận chúa đã không còn khóc kịch liệt như vừa rồi, nhưng vẫn là thút tha thút thít, Ngọc Nương vừa cởi áo cho bé vừa ôn nhu dụ dỗ, lại lấy ra một sợi dây lưng vải có thắt nơ xinh đẹp, nhét vào trong lòng bàn tay nhỏ của bé, ngay lập tức bé nín khóc, nghiêng đầu nhìn sợi dây lưng màu đỏ hồng trong tay.
Tiểu quận chúa bị cởi hết trống trơn, thân thể mập mạp mũm mĩm, cánh tay bắp chân tựa như từng đoạn ngó sen, chỉ là trên người có chút ít chấm đỏ nhỏ, nhìn giống như do quá nóng mà bị nổi rôm sảy.
“Đây là do mặc dày quá, người lớn chúng ta nóng nực quá còn bị nổi sảy, cũng sẽ khó chịu, huống chi là tiểu hài tử.
Nhìn thấy trên người tiểu quận chúa nổi một mảng chấm đỏ nhỏ kia, đôi mắt sắc bén của Mục ma ma nhìn về phía hai người Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu, mặc dù một câu bà cũng chưa nói, nhưng vô hình làm cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Tiền nhũ mẫu hoảng hồn, ngược lại Vương nhũ mẫu trấn định hơn so với nàng ta, ủy khuất nói: Tiểu quận chúa còn nhỏ như vậy, ngày thường cũng không dám tắm rửa cho nàng, đều là lau lau rồi thôi, chút ít rôm sảy này mỗi ngày chúng ta đều dùng nước dưa chuột lạnh lau cho nàng, vốn đã hết rồi, ai biết tại sao nổi trở lại, buổi trưa, lúc chúng ta lau người cho tiểu quận chúa, Ngọc Yến cô nương cũng ở đây, Ngọc Yến cô nương, có phải khi đó không có đúng không?
Ngọc Yến do dự một chút, gật gật đầu.
Mục ma ma vẫn không lên tiếng, Ngọc Nương cũng không nói gì nữa, đổi thành người khác, khẳng định sẽ không thiếu được một trận dựa thế ép người, nhưng hình như nàng căn bản không hiểu nhưng điều đó, chỉ yên lặng, vô cùng cẩn thận dùng khăn ướt cọ xát thân thể tiểu quận chúa.
Động tác của nàng dịu dàng mà quen thuộc, vừa nhìn là biết làm quen tay, cho đến lúc này, mọi người cũng biết rõ, Tô nhũ mẫu này không phải là làm càn muốn biểu hiện bản thân, mà thật sự có một bàn tay khéo léo.
Hơn nữa, hiện giờ tiểu quận chúa đã không còn khóc, mọi người lại thêm vài phần tin tưởng và nghe theo.
Ngọc Thúy tiến lên giúp đỡ Ngọc Nương, Ngọc Nương cũng không cự tuyệt, để Ngọc Thúy giúp mặc áo cho tiểu Quận chúa, nàng lại nhúng khăn vào trong bồn nước chà xát vắt khô, nhẹ nhàng nâng chân tiểu quận chúa lên, lau cái mông nhỏ của bé.
Ngọc Nương thấy xung quanh hậu môn của tiểu quận chúa đỏ bừng một mảnh, nhịn không được liền nhíu mày: Sao lại đỏ thành dạng này?
Nàng cũng không có ý trách cứ, chỉ là nói ra sự thật,