Chuyện này, khi ấy Ngọc Nương không hiểu ẩn ý trong đó, cho đến khi bị đuổi ra khỏi Tiểu Vượt Viện, về sau, qua an bài của Tấn Vương phi, lại trở về Lưu Xuân Quán làm hạ nhân, thấy người bên trong Tiểu Vượt Viện đối đãi với Thúy Trúc vô cùng khác biệt, rốt cuộc, biết rõ đến tột cùng là vì sao, mới bừng tỉnh hiểu ra.
Nhưng khi đó đã muộn, sẽ không có ai tin tưởng lời nói của nàng, nàng chỉ đành ngậm bồ hòn.
Hai ngày nay, Ngọc Nương liên tục chờ đợi, chờ một cơ hội thích hợp, mặc dù như thế có thể sẽ làm cho tiểu quận chúa bị tội nhiều hơn một chút, nhưng thật sự nàng không có cách nào, đây là kế sách trước mắt nàng có thể nghĩ ra, là biện pháp duy nhất để có chỗ đứng ổn định ở trong này.
Chỉ có đứng vững gót chân ở bên cạnh tiểu quận chúa, nàng mới có thể giữ được tính mạng không bị người kéo xuống nước, mới có thể đợi đến ngày ra khỏi vương phủ, được nhìn thấy nhi tử Tiểu Bảo, kiếp trước không hiểu tại sao mình chết, bỏ lại Tiểu Bảo tuổi còn thơ bé, cũng không biết mất đi nương, về sau Tiểu Bảo phải làm thế nào.
Mỗi lần nghĩ tới hết thảy những điều đó, trái tim của Ngọc Nương đều như bị đao cắt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Để tồn tại được ở nơi đây, điều kiện tiên quyết là, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Ngọc Nương ném bỏ lương tâm của chính mình, tất cả đều là vì ích lợi của bản thân trước tiên.
Ngọc Nương đi đến trước tiểu lâu, ngoài cửa cũng không có người canh giữ.
Nàng đi vào cửa, nhìn thấy phòng chính đèn đuốt sáng ngời, sắc mặt của Mục ma ma âm trầm đứng ở đằng kia, mặt mũi của mấy người Ngọc Thúy Ngọc Yến và Lục Nga đều tràn đầy sự lo âu, hai nhũ mẫu đầu đầy mồ hôi, Tiền nhũ mẫu đang bồng tiểu quận chúa đi qua đi lại không ngừng.
Bầu không khí cực kỳ đè nén, làm cho người ta có cảm giác trong không khí giống như có ngọn lửa ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.
Nàng đi qua, nói: Có thể để ta giúp đỡ một chút không?
Ánh mắt của mọi người đều rơi ở trên mặt nàng.
*****
Nghiêm túc mà nói, kỳ thật khuôn mặt của Ngọc Nương chẳng hề diễm lệ, thậm chí đó là một khuôn mặt có vẻ cực kỳ nhu thuận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, hai hàng lông mi cong cong, giống như một đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, lẳng lặng nở rộ, đại khái là bởi vì tuổi không lớn lắm, trên khuôn mặt còn mang theo vài nét non nớt cùng ngây thơ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, trên vầng trán của khuôn mặt nhu thuận này lại lơ đãng tản mát ra một loại tư sắc quyến rũ.
Đây là loại quyến rũ mông lung, chợt nhìn chẳng hề thấy lộ ra vẻ gì, nhưng khi lẳng lặng nhìn, lại có thể nhìn ra chút gì đó ở bên trong, điềm đạm mềm mại, như một cái lưới, lơ đãng là có thể quyến rũ người ta đi.
Nếu chỉ có vậy cũng coi như xong, vừa vặn lại có một bộ dáng thắt đáy lưng ong, bầu ngực chắc nịch sung mãn, độc hơn nữa là điệu bộ dáng đi, khiến người ta nhìn một cái là chợt nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn.
Vì muốn cho người ta không chú ý đến mình, Ngọc Nương đã mặc xiêm y rộng thùng thình để che lấp dáng người, lại cố ý sửa lại tư thế đi đứng, nhưng hết thảy những điều này chẳng qua chỉ có thể lừa được người bình thường, đối với người sáng suốt mà nói, ngược lại hành vi này sẽ bị lầm tưởng là người có tâm cơ sâu nặng.
Nhất là Mục ma ma, bà thu hết tất cả vào đáy mắt, biết rõ hiện giờ danh tiếng của Thúy Trúc nổi trội, mà Ngọc Nương này lại không được bất kỳ ai chú ý tới, đủ để chứng tỏ nàng rất hiểu chuyện.
Bà nhìn Ngọc Nương.
Dưới ánh đèn, không thể nghi ngờ, Ngọc Nương rất xinh đẹp lại tinh khiết, ánh đèn màu vàng chiếu rọi ở trên khuôn mặt của nàng, lộ rõ làn da trắng muốt tựa như bôi một lớp mật, khiến người ta có một loại cảm xúc hương thơm ngon miệng.
Mục ma ma không khỏi nhíu mày, kỳ thật bà không có ấn tượng gì tốt đối với hai nhũ mẫu mới tới này, bởi vì người nào có mắt cũng đều có thể nhìn ra, các nàng tới là để làm cái gì.
Mục ma ma nghĩ, nước giếng không phạm nước sông, không cần các nàng làm cái gì cả, chỉ cần đừng gây chuyện là được, nhưng hết lần này tới lần khác, ngay thời điểm tâm tình của Mục ma ma không tốt nhất, lại có người đến gây sự.
Hai người Ngọc Yến Ngọc Thúy đi theo bên cạnh Mục ma ma nhiều năm, thời điểm ba người chưa tới Tiểu Vượt Viện, luôn hầu hạ ở bên trong Triều Huy Đường, vừa thấy Mục ma ma nhíu mày, Ngọc Yến liền đứng ra nói: Tô nhũ mẫu, ngươi vẫn nên trở về phòng đi, ở đây ngươi không giúp đỡ được gì đâu.
Ngọc Nương thoáng ngơ ngác, nói: Hình như tiểu quận chúa không thoải mái, ta muốn nhìn thử một chút…..
Tiểu quận chúa khóc càng dữ dội hơn, ở trong lòng nhũ mẫu liều mạng giãy giụa, tiếng khóc như thế làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như có vật gì đó đè nặng ở trên đầu, vô cùng nặng nề.
Mục ma ma thấp thỏm nóng nảy, trừng mắt với nàng: Ngươi muốn nhìn cái gì? Ngươi có thể nhìn ra cái gì? Còn không đi ra!
Bà có gương mặt rất phổ thông, góc cạnh rõ ràng, vốn đi ra từ trong cung, trên người mang theo một loại uy nghiêm đặt biệt bất đồng với hạ nhân tầm thường, lúc này, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhìn vô cùng dọa người.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thế nhưng Ngọc Nương lại bất vi sở động (không có động tĩnh), nàng thử thuyết phục: Tiểu Bảo con của ta lớn hơn tiểu quận chúa một chút, cũng đã từng trải qua tình huống này, có biện pháp có thể hóa giải một phần…..
Cũng không có người nào tin tưởng nàng, kỳ thật, bởi vì mọi người đều biết tại sao tiểu quận chúa lại như thế.
Chứng khóc đêm, tên như nghĩa, chính là, mỗi ngày sau khi trời tối, không hiểu sao hài tử lại khóc lóc không ngừng.
Có đôi khi sẽ khóc một hai canh giờ, có đôi khi lại đứt quãng, dù sao